Thư gởi bạn xa xôi (tiếp)
Về Phan Thiết
Với mình thì ”Phan Thiết” luôn bao gồm cả Lagi và Mũi Né, cả Ma Lâm và Mương Mán. Vậy là đông tây nam bắc có đủ cả. Cái vùng đó thật lạ. Ngoài địa danh Lagi (đọc là La Di, giọng Nam bộ) thì còn có La Gàn, La Ngâu, La Ngà… Núi thì có Tà Cú, Tà Dôn, Tà Đặng, Tà Lài, Tà Mon… Hàm thì có Hàm Tân, Hàm Thuận, Hàm Đức, Hàm Tiến… Có người bảo La là sông, Tà là núi và Hàm là ruộng. Mình chỉ biết vậy. Mương Mán nổi tiếng với Ga Mương Mán, trên tuyến đường xe lửa Bắc Nam hàng trăm năm, bỗng dưng sau 75 bị đổi tên thành Ga Bình Thuận, chẳng hiểu tại sao. Có lẽ rồi đây Ga Tháp Chàm sẽ đổi thành Ga Ninh Thuận… và rồi ga Diêu Trì, ga, ga… tiếp tục đổi tên.
Về Phan Thiết, lúc nào cũng ghé Lagi. Thế nào cũng ghé Đập Đá Dựng. Một ly cà phê. Nhìn dòng nước chảy xiết. Ngày nào, mới đó mà đã hơn 60 năm, cùng bạn bè đạp xe vượt đồi, qua các trảng cỏ cao hơn đầu người, lên Đá Dựng tắm sông. Trần truồng như nhộng. Đến khi Bình Tuy làm cái đập nước, có cái nhà một cột giữa dòng, có những con lân đá mang tên mới là Đập Đá Dựng thì vẫn trần truồng như nhộng tắm sông cả bọn. Mới thôi.
Về Mũi Né lúc này muốn ngắm dừa “xứ Rạng” thì phải vào các resort may ra. Mà rừng dừa cũng già quá đỗi rồi.
Vườn dừa Rạng.
Thuyền thúng (Thúng chai) bây giờ cũng lạ. Xanh xanh đỏ đỏ cũng khá tươi.
Bàu Trắng, Bàu Sen xưa là một vùng tuyệt đẹp với đồi cát mênh mông, hồ nước mênh mông xanh ngút ngàn mà nay dấu xe đặc chủng du lịch cày xới không thương tiếc… Nhớ ngày nào đưa đoàn T4G đến thăm còn hoang sơ lắm.
May còn một chút làng chài ở Hòa Thắng, nơi có cái đảo nhỏ trông giống như một con Rùa biển gọi là Hòn Đú (Rùa biển vùng mình gọi là con Đú, nhớ không? Đú lên cát đẻ trứng hằng trăm quả, như trái bóng bàn, mềm mềm và vỏ dai chắc, vùi trong cát để ấp, khi nở ra hằng trăm con đú con đua nhau bò xuống biến…).
Lần này về Phan Thiết mình còn ghé lên Ma Lâm. Tính gặp Ngô Đình Miên thăm mà bạn đi Saigon. Thôi ghé chụp cái hình chiếc ga xép nhỏ, ngày nào 12 tuổi, đi theo Chị Ba Oanh từ chùa HN lên thăm bác Năm H, anh Lìn, chị Nhạn… bằng xe lửa. Nay anh Lìn (Lâm Hồng Lân cũng vừa mới mất). Ma Lâm chỉ cách Phan Thiết 15km, thuộc Hàm Thuận Bắc, có đường đi thẳng lên Di Linh Đà Lạt, quốc lộ 28, ngang qua khu rừng nguyên sinh mênh mông đượm vẻ huyền bí nên từ xưa đã được gọi là Ma Lâm chăng? Ở đó có Đập Sông Quao hùng vĩ. Sông Quao đổ về Lương Sơn, Phan Rì, còn nhớ chứ? Lần này mình cũng có ghé thăm Đập Sông Quao. Năm xưa, còn Má, đã đưa Má đến đây.
Ga xép Ma Lâm
Rồi ghé tạt ngang Chùa HN, nơi mình ở mấy năm tuổi thơ đi học Trường tiểu học Bạch Vân của cô Tiểu Sính (Hồ Thị Tiểu Sính, con Út cụ Hồ Tá Bang) rồi vào đệ thất trường Phan Bội Châu năm đó (1954)… Mấy cây điệp (phượng) to đỏ rực mùa hè và cây me khổng lồ ba người ôm không xuể trong sân chùa đã bị đốn chặt tự bao giờ, may còn sót lại một cây dừa ngơ ngác. Mới thôi.
Nhưng không thể không kể thêm rằng mỗi lần về Phan Thiết thế nào cũng phải ăn Bánh Căn và ăn chè “Mộng Cầm”, rồi uống trà Lipton đặc biệt chỉ thấy có ở Phan Thiết, quán cafe BM bên bờ biển Vĩnh Thủy (Thương Chánh).
Vậy đó, vài chuyến về Phan Thiết gần đây của mình. Phải kể cho bạn nhớ quay quắt chơi!
Thân mến,
Đỗ Hồng Ngọc.
do hong ngoc viết
Kieu Minh Manh từ Dran gởi ĐHN 17.8.2017
Chào Bác sĩ của các bác sĩ.
Bữa trước MM đọc bài, thấy bác bắt đầu “lười tổ”, rồi tay gõ bàn phím cũng bắt đầu “lọng cọng”, cũng hơi thấy…buồn, vị bác sĩ của các bác sĩ rồi cũng không thoát được bệnh tật, cũng không thoát được quy luật của muôn đời…Nhưng có phải vậy đâu, bác vẫn đi trò chuyện đó thôi, vẫn có những chuyến đi lưu lại hình bóng và những ghi chú thú vị, đâu có mấy người làm được…
Có lẽ đã lâu bác không về Đà Lạt. Cái miền núi sương mờ ngày nào cũng rả rích mưa từ chiều đến khuya, ướt đẫm và mơ màng như thủa nào, dù nó đã bị bao tác động làm cho xấu đi trong mắt những người ưa hoài niệm. Con đường đèo nối về Dran ngày nào bác ước ao người ta giữ lại như giữ một chút của ngày xưa cũng đã được mở rộng, nâng cấp xong rồi…Mọi thứ mới, có hoành tráng hơn, nhưng dường như cứ gây nên những vết sẹo khoét vào lòng người. Nhưng người ta cũng thường nói, cuộc sống cứ phải tiến lên phía trước, không ai mãi ngoái nhìn đằng sau để lỗi nhịp cùng thời đại, bác nhỉ.
Sáng nay, chưa đợi đến trưa, trời đã nặng trong đám mây dày và làn bụi mưa ti ti như sương, đúng là mùa Ngâu. Nhớ hôm nào bác nhắc đến hoa quỳ, nên ngồi viết cho bác, cầu mong bác luôn khỏe và vui để tiếp tục hành thiện cứu người bằng những lời khuyên bổ ích, tiếp tục mở con đường đi đến nước Phật để những kẻ mới bắt đầu như MM mò mẫm bước theo. Bác đừng cười cũng đừng mắng nha, đọc, hiểu và thực hành theo bác còn phải khổ công lắm lắm…
Chúc bác thật khỏe và thật vui
Tạm biệt Bác sĩ của mọi nhà ạ!