Nhìn bé Adora Svitak, thần đồng văn chương Mỹ, súng sính trong chiếc áo dài xanh truyền thống Việt Nam với mái tóc cắt ngắn giản dị, xinh tươi, không ai là không thương mến và ngưỡng mộ. Từ lâu người ta thấy nhiều thần đồng về bóng đá, về âm nhạc, cờ vua, toán học mà ít thấy thần đồng về văn chương! Adora hiện đã là một thần đồng văn chương, có lẽ không chỉ của Mỹ mà còn của cả thế giới. Những ngày ở TP.Hồ Chí Minh, cô bé tất bật với bao nhiêu là buổi họp mặt giao lưu nơi này nơi khác, gặp gỡ các nhà báo, nhà văn, thầy cô giáo, trả lời trực tuyến trên báo Tuổi Trẻ, ra mắt tủ sách ở báo Thanh Niên, trò chuyện trên đài truyền hình… Bận rộn là vậy nhưng em vẫn không quên nhai hạt điều và ăn xoài, những món khoài khẩu của em tại đây. Có lẽ dòng máu Đông phương trong em làm cho em không khác chút nào với một bé gái Việt Nam, đã gợi lên trong lòng nhiều bậc cha mẹ trẻ ước mong mình cũng có đựơc một đứa con xuất chúng như thế!
Thi rớt…?
Đọc chuyện một “teen” tự tử khi nghe mình thi rớt đại học trên báo chí năm ngoái tôi không khỏi giật mình! Tôi nhớ đã nhiều lần chuẩn bị tư tưởng… cho các em sẵn sàng thi rớt, sẵn sàng thua keo này bày keo khác rồi mà! Tôi còn nhớ có nhắc chuyện ngày nay không ai còn nhớ mấy ông tiến sĩ mủ áo xênh xang được khắc tên trên văn bia Quốc tử giám mà chỉ nhớ… Tú Xương, một “chuyên gia” thi rớt: “Phen này tớ hỏng tớ đi ngay! Cúng giỗ từ nay nhớ lấy ngày. Học đã sôi cơm nhưng chữa chín. Thi không ăn ớt thế mà cay…”! Nhưng thế vẫn còn chưa đủ!
Khi mới lớn…
Có hai giai đọan trong đời, người ta lớn như thổi. Người ta thay hình đổi dạng như là một “biến thái” đầy phép lạ. Đó là lúc ở trong bụng mẹ và ở tuổi dậy thì! Khi mới thụ tinh, chỉ là một tế bào nhỏ xíu, tách làm đôi, làm tư, làm tám… Nhỏ đến nỗi phải soi dưới kính hiển vi mới thấy… Khi đựơc ba tháng tuổi trong bụng mẹ, nguời ta cũng mới cao bằng ngón tay út, và nặng bằng một cục chewingum, thế mà lúc sáu tháng, người ta đã cao vọt tới 35cm và nặng đến một ký rồi! Một bà mẹ mang thai dưới năm tháng còn giấu giếm thiên hạ được nhưng đến sáu tháng thì hết đường giấu giếm! Kỳ diệu là ngay lúc mới bốn tháng tuổi trong bụng mẹ, người ta đã biết nghe, biết ngửi, biết ách xì, biết…ho! Và dĩ nhiên cũng biết buồn vui, lo lắng, sợ hãi… Cha mà hút thuốc thì con ho. Mẹ mà nghiện xì ke thì con nghiện. Cha mẹ uống rượu thì con…lâng lâng say xỉn suốt ngày, đầu óc mụ mẫm. Cha mẹ mà gây gỗ thì con căng thẳng, quậy phá, có khả năng tật nguyền. Và ngựơc lại, dĩ nhiên, người ta thích những lời ru, mơn trớn, dỗ dành , âu yếm, yêu thương. Lúc này người ta bơi trong…nước như cá, hai con mắt thồ lộ, mũi hếch, miệng bự, có vẻ nghiêm trang nhưng có lúc nhếch mép cười… ! Đến chín tháng mười ngày, người ta đòi ra. Đòi quyết liệt. Đòi nằng nặc. Chắc có hẹn trước với ai đó. Lúc bấy giờ đã nặng đến ba ký và cao trên nửa thước, oai phong lẫm liệt, đẹp trai, đẹp gái ra phết! Trang phục bấy giờ là… trần truồng như nhộng. Nhưng đặc biệt có một lớp áo khóac thiên nhiên bao bọc chở che gọi là vernix caseosa. Giống như khách tắm bùn bây giờ trần truồng như nhộng chỉ có lớp bùn che khắp thân thể. Vernix caseosa chính là thời trang thuở chào đời của con người. Một thứ thời trang sinh học. Nó là chất… kem dưỡng da, có khả năng chống nóng lạnh và cả vi trùng xâm nhập, giúp trẻ an toàn nhảy tọt từ bụng mẹ ra ngòai, tức từ mội trường nước sang môi trường khí.
