Một hôm tôi nhận được một cú phone mời đi ăn trưa cùng với Chú Trần Văn Khê và Cô Tường Vân. Tưởng ai, hóa ra là Lâm Duy Anh Kiệt, con thầy Lâm Tô Bông và cô Hồ thị Tiểu Sính, cô giáo tiểu học của tôi hồi nhỏ ở Phan Thiết. Cô Tiểu Sính không chỉ là cô giáo , cô còn là một người ơn của tôi vì đã cho tôi học miễn phí ở ngôi trường Tiểu học của cô thời đó bên bờ sông Cà Ty (Mường Mán). Cô là con của Cụ Hồ Tá Bang, nhà ở kế bên trường Dục Thanh bây giờ. Khi tôi vào đệ thất Phan Bội Châu (1954) thì Anh Kiệt mới sinh nên tôi không được biết em. Thế nhưng, nghe em nhắc đến mẹ là Cô Tiểu Sính thì tôi đã vô cùng cảm động, nhớ buổi mai hôm đó, cậu Ngu Í của tôi đã dẫn tôi từ chùa HN đến gởi gấm cho cô- bạn thân của cậu- để tôi được đi học như bao trẻ em khác. Anh Kiệt đi Pháp từ nhỏ, rồi sang Canada, bây giờ ở Hồng Kông. Thỉnh thoảng em về thăm người dì ruột là Dì Sáu, dược sĩ Hồ thị Tường Vân và người bạn của mẹ là GS Trần Văn Khê.
Trong buổi ăn trưa bên bờ sông Saigon hôm đó, Kiệt kể một câu chuyện thú vị: em thường thấy mẹ đeo một tấm “lắc” có khắc 3 chữ “NNN” trên cổ tay mà không hiểu ý nghĩa. Người lạ thì tưởng là tên họ gì đó của mẹ. Sau này thì Kiệt đã hiểu rõ: Thì ra “dân” Phan Thiết không biết sao thường hay “ăn to nói lớn” nên khi cô Tiểu Sính sang sống ở Pháp, cái tật “nói lớn” đó không bỏ được. Thầy Lâm Tô Bông bèn làm cho cô một tấm “lắc” bằng vàng tây, khắc ba chữ NNN để nhắc nhở cô: “Nói Nho Nhỏ”! Khi cô mất, không biết các con cô có còn ai giữ để kỷ niệm không. Quả thật chỉ có thầy Lâm Tô Bông, vốn là trưởng hướng đạo mới nghĩ ra cách nhắc nhở vợ mình thú vị như thế, và chỉ có cô Tiểu Sính mới chịu mang cái tấm lắc với 3 chữ “NNN” như thế. Tôi nói với Kiệt, có lẽ dân Phan Thiết mình từ xưa sở dĩ thường nói lớn tiếng thành thói quen là do sống ở vùng biển, quen nói giữa “sóng to gió lớn” đó thôi. Thế nên nhiều khi nghe người ta nói chuyện tưởng như gây gổ mà thật ra là rất bình thường. Hôm nào về Phan Thiết để ý thử xem nhé.
Tôi cũng Phan Thiết nên có khi phải cần nhắc mình với 3 chữ “NNN” như vậy!
Huyền Trân viết
Lúc vừa đọc tựa với 3 chữ NNN, con tưởng chú viết về ông Nguyễn Ngọc Ngạn chứ hìhì… Con chúc chú đêm Noel an vui! Con thích từ “an vui” mà có năm chú đã dùng để chúc con!
Bac Si Do Hong Ngoc viết
Cảm ơn con. “Bình an dưới thế cho người thiện tâm”.
Truong Van Dan viết
xin chào anh Đỗ Hồng Ngọc,
Nhiều người cần phải tự nhắc mình 3 chữ “NNN”
còn riêng bác-sĩ-nhà-văn ĐHN thì phải “NTT” để trị đau và chữa khổ cho nhiều người.
Vậy, thỉnh thoảng anh cũng cần nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ, về đứng trước sóng và gió biển Phan Thiết để tập “NTT” hơn nữa nhé!
Chúc anh vui và nội công ngày càng thâm hậu.
TVD
Bac Si Do Hong Ngoc viết
Rất cảm ơn TVD. Tôi thèm về vùng biển, đứng trước “sóng to gió lớn” để tập “NTT” lắm đó chứ!
Châu viết
“NTT” của chú TVD có phải là thảnh thơi không ạ? con cũng đang lõm bõm để TT
Bac Si Do Hong Ngoc viết
Không đâu! Bài “NNN” có nghĩa là “Nói Nho Nhỏ” nên TVD chơi chữ viết “NTT” có nghĩa là “Nói To To” thế thôi. Ý rằng có nhiều chuyện nên “Nói To To” cho mọi người cùng nghe!