Năm 1960, lúc học đệ nhị (để thi Tú tài 1), tôi may mắn đựơc học cùng lúc với ba ông thầy đặc biệt: Nghiêm Toản, Vũ Hoàng Chương và Nguyên Sa. Thầy Hạo Nhiên Nghiêm Toản, giáo sư Việt Hán tại Văn khoa Saigon lúc đó dạy môn cổ văn, nhà thơ Vũ Hoàng Chương dạy văn và nhà thơ Nguyên Sa Trần Bích Lan vừa ở Sorbonne về dạy Pháp văn.. Thầy Nghiêm Toản là tác giả Việt Nam văn học sử trích yếu và Luận văn thị phạm, tánh nghiêm khắc, học trò ai cũng sợ. Thầy chịu khó uốn nắn cho chúng tôi từng chữ từng câu, nhất là những từ hán việt. Thầy Vũ Hoàng Chương thì gầy nhom, đi nghiêng nghiêng, ung dung mà tất tả, dạy văn tuyệt vời khi phân tích thơ Tản Đà, Nguyễn Khuyến, riêng Nguyên Sa thì dáng bệ vệ, dạy Pháp văn nhưng vào lớp nói toàn chuyện thơ, đọc cho học trò nghe những bài thơ mới viết của ông. Lúc đó ông cũng vừa nổi tiếng với tập Thơ Nguyên Sa. Tôi vốn mê văn thơ từ nhỏ nên cảm thấy mình đã rất may mắn được cùng lúc học với ba ông thầy đặc biệt này. Các bài luận văn của tôi luôn đựơc điểm cao, nhất là với thầy Vũ Hoàng Chương, có khi cho đến 19,75 điểm (lúc đó cho điểm trên 20) với lời nhận xét rất trang trọng. Sau này, có lần tôi đến thăm thầy lúc thầy còn tạm trú ở nhà cô Mộng Tuyết thất tiểu muội (Vợ thi sĩ Đông Hồ), thầy vẫn còn nhớ và hỏi Đỗ Nghê.
Vài năm trước đây, có lần tôi gặp nhà thơ Trụ Vũ và được anh đọc cho nghe một bài thơ dịch Hoàng Hạc Lâu của Vũ Hoàng Chương, một bản dịch rất lạ, mà Hoàng Hạc Lâu chỉ như một cái cơ để ông tỏ bày tâm sự. Dịch đựơc như thế, vừa thóat vừa không rời gốc, vừa luật vừa phá thật không dễ dàng. .
Dưới đây là bài thơ dịch Hoàng Hạc Lâu của Vũ Hoàng Chương do Trụ Vũ đọc cho tôi chép lại.
Hoàng hạc lâu
Xưa hạc vàng bay vút bóng người
Đây lầu hoàng hạc chút thơm rơi
Vàng tung cánh hạc bay bay mãi
Trắng một màu mây vạn vạn đời
Cây nước Hán dương còn nắng chiếu
Cỏ bờ Anh vũ chẳng ai chơi
Gần xa chiều xuống nào quê quán
Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi…
Vũ Hoàng Chương
Em là sinh viên năm 1 y PNT khóa 2009, em cũng có chút đam mê với thơ ca. Vừa ghé qua trang web này, em bất ngờ vì biết được thầy ngoài là 1 người bác sĩ giỏi còn là người yêu thích thơ ca vậy. Thơ của Vũ Hoàng Chương em đọc được vài bài, và đặc biệt ấn tượng với bài “Say” của nhà thơ. Nay đọc được bản dịch “Hoàng Hạc Lâu”, em thấy khá thú vị,ẩn trong bài là một nỗi buồn khác với nỗi buồn khi đọc bài dịch của Tản Đà, mang đậm nét riêng mà nhà thơ gửi gắm trong đó, ngoài việc chuyển tải cái hồn của bản gốc…ắt hẳn nhà thơ dịch bài này trong lúc say… vì những người say dễ đồng cảm với nhau và viết những câu thơ lạ lùng đến thế.
Em nhận xét rất tinh tế. Nhưng thầy không tin VHC dịch bài này trong lúc “say” đâu, hoặc phải hiểu “say” theo một nghĩa khác. Em nhận ra hai “nỗi buồn” khác nhau giữa VHC và TĐ đủ thấy em là “cao thủ” rồi. Khi nào rỗi rảnh, ghé thầy nói chuyện Thơ nhé. Đọc thêm bài “Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi” cũng trên trang Web này đi nhé. Cảm ơn em.
rat tuyet
Hoàng Hạc..Bóng Người xưa!Còn một chút thơm rơi…Cây nước còn nắng soi..Cỏ bờ chẵng ai chơi..Buồn ơi..Lầu Hoàng Hạc! Hoàng hôn chiều xuống rồi! Nào đâu quê quán Người?Mây trắng vạn vạn đời..Không thấy nữa được rồi!?