Hoa đào năm ngoái…
Phật là Như Lai nhưng Như Lai không phải Phật.
Như Lai là Như Lai.
Là cánh hoa mai nở thiên thu giữa đêm trừ tịch.
Là cánh hoa đào “năm ngoái” vẫn còn cười với gió đông.
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong…
(Thôi Hộ)
Năm ngoái ngày này dưới cánh song
Hoa đào ánh má mặt ai hồng
Mặt ai nay biết tìm đâu thấy
Chỉ thấy hoa cười trước gió Đông
(Đỗ Bằng Đoàn & Bùi Khánh Đản dịch)
Thật ra làm gì có hoa đào năm ngoái !
Hoa đào thiên thu thì có. Đời đời kiếp kiếp thì có. Chẳng sinh chẳng diệt thì có.
Nó cứ việc nở với gió đông và ngộ thay, nó cười mỉm, cười mũi cái anh chàng thi sĩ ngờ nghệch kia cứ tưởng hoa đào năm ngoái của anh còn đó để mà than thở nhân diện đào hoa nay đã về đâu?
Về đâu?
Chẳng về đâu cả. Bởi chẳng đến từ đâu. « Vô sở tùng lai diệc vô sở khứ… ».
Cái hoa đào đó nó cười tủm tỉm anh chàng thi sĩ chưa thấy biết Như Lai kia.
Còn người đẹp « nhân diện đào hoa » nọ có mất đi đâu bao giờ. Có nhạt phai đi đâu bao giờ !
Ngàn trước ngàn sau vẫn vậy. Vẫn « tương ánh hồng » mãi đó thôi.
Chỉ có chàng thi sĩ loay hoay trong cái ngã của mình, tưởng của ta, tưởng là ta, nên mới buồn rầu mà than thở…
Đỗ Hồng Ngọc
Trả lời