Biết là bệnh tình chị quá nặng nhưng tôi không khỏi bàng hoàng khi hay tin chị mất. Mới thứ sáu tuần trước chị hãy còn trò chuyện “rôm rả” với chúng tôi, dẫu là đang nằm trong phòng Săn sóc đặc biệt. Hình như chi có linh cảm bệnh chị khó mà qua khỏi kỳ này! Chị thấy khó thở, mệt, khác hẳn những lần trước. Chị cố vượt qua, giấu, không cho ai biết, sợ phiền mọi người. Nhưng cuối cùng vì khó thở, chị đành phải nhờ các em, các học trò đưa đi cấp cứu. Khi đựơc tin, tôi cùng các bạn y dựơc sĩ Trung tâm Truyền thông-Giáo dục sức khỏe tức tốc có mặt tại Hoàn Mỹ. Chị đi chụp CT chưa về. Trao đổi với bác sĩ trực, tôi biết không xong rồi! Tràn dịch màng phổi. Dich tiết. Đã rút hơn 300ml máu không đông. CT về thì đã rõ. Đã di căn. Không ai hở môi cho chị biết, nhưng chỉ cần thấy mọi người cười nói…như không có chuyện gì quan trọng thì chị đã ngờ. Tôi hỏi chị sao bệnh mà không cho chúng tôi hay? “Mới mệt nhiều tuần này thôi. Tôi vốn chẳng ưa đi nhà thương- Bày đặt lắm!” Chị nói. Tôi cười thì cũng như chi hay trách người ta giải quyết các vấn đề xã hội mà chẳng thèm tham khảo ý kiến những nhà xã hội học vậy mà, đến khi mọi chuyện trật lất hết rồi mới kêu ca! Hôm thứ hai, các bác sĩ hội chẩn, rồi chuyển chị về Chợ Rẫy có điều kiện hơn. Mọi người cũng đã chuẩn bị cho một tình huống xấu. Các học trò chị, đàn em chị, luân phiên túc trực, chăm sóc. Ai cũng thương mến chị hết lòng. Chị sống độc thân mà như có một gia đình lớn.
Hơn ba chục năm nay chúng tôi vẫn được chị sát cánh hỗ trợ trong công tác giáo dục sức khỏe, trong huấn luyện mạng lưới nhân viên sức khỏe cộng đồng, nhân viên y tế cơ sở, các ban ngành đoàn thể và cả sinh viên y khoa. Cũng vậy, chúng tôi tích cực hỗ trợ chị trong đào tạo huấn luyện mạng lưới công tác xã hội, khoa Phụ nữ học, hội quán Đến với nhau…
Nhưng đóng góp lớn nhất của chị theo tôi chính là những bài báo nảy lửa, đầy nhiệt tâm, đầy trách nhiệm của một công dân, một trí thức, cho sự phát triển đất nước trong một giai đoạn chuyển biến nhiều khó khăn, nhiều vấn đề xã hội phát sinh.. Phải nói nhờ chị mà mạng lưới công tác xã hội hình thành và phát triển, đi vào họat động chuyên nghiệp; nhờ chị mà ngành giáo dục đại học có thêm một “mã” để đào tạo ngành công tác xã hội rất cần thiết cho hôm nay. Cho nên không lạ, bên cạnh chị, trong phòng cấp cứu này, ngoài nhóm công tác xã hội còn có nhóm y tế, nhóm giáo dục, là những bạn bè, đàn em, học trò thân thương của chị. Hình như tôi cảm thấy gọi chị bằng “Chị” chưa đủ, mà gọi chị bằng “Bà thầy” thì cũng chẳng phải. Bỗng dưng tôi gọi chị bằng “Sơ Oanh”. Chị cảm động, mỉm cười. Chị nhìn mọi người đang đứng chung quanh: “Đời tôi sống cũng vui mà chết cũng vui”. Chị nói. Mắt hấp háy.
Trưa nay tôi được tin chị mất. Tôi không ngạc nhiên vì tiên lượng đã rõ. Nhưng hình như nhanh quá thì phải. Chị Oanh, thôi vui nhé! Các bạn bè, đàn em, học trò chị vẫn đang tiếp nối con đường của chị. Trời bỗng đổ một cơn mưa nặng hột chiều nay ./.
BS Đỗ Hồng Ngọc
(Ngày 1. 5. 2009)
Để lại một bình luận