Một lần nọ, tôi hỏi một vị Sư “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” có phải là câu hay nhất trong kinh Kim Cang không thì Sư nhẹ nhàng bảo không, trong kinh Kim Cang câu nào cũng hay cả! Quả thật dần dần tôi cũng thấy ra kinh Kim Cang chỗ nào cũng hay cả, mà hình như ngày càng hay hơn, nhất là khi… áp dụng vào đời sống hằng ngày, đúng như Edward Conze nói. Cách viết, cách trình bày từng chữ từng câu trong kinh Kim Cang chặt chẽ, thuyết phục và nói chung là… hấp dẫn! Tôi bị cuốn hút vào Kim Cang cũng như trước kia với Tâm Kinh. Tâm Kinh- dạy cho Xá Lợi Phất, một đại đệ tử thông tuệ, trí thức nhất của Phật- hình như là để trả lời rốt ráo cho câu hỏi Tại sao, mang tính lý thuyết; còn Kim Cang thì nói cho Tu Bồ Đề, vị đại đệ tử giải không đệ nhất, vô tranh, ưa tĩnh mịch, vốn xưa là người dễ nổi nóng, dễ giận hờn… là để trả lời cho câu hỏi Cách nào?, nhằm hướng dẫn thực hành. Dĩ nhiên những bài giảng này dành cho các đại đệ tử, hoặc các vị tu sĩ, không phải dành cho ta nên ta có lớ ngớ, bỡ ngỡ , chưng hửng cũng là chuyện bình thường thôi! Có điều, lớ ngớ, bỡ ngỡ, chưng hửng lại có cái hay của nó. Nó giúp ta tự thâm nhập, tự phát hiện, tham gia trong quá trình nghiền ngẫm, thử nghiệm, khi thấy tin được thì đem áp dụng vào đời sống hằng ngày để giải quyết những vướng mắc, phiền não chẳng cũng khóai ru? Chẳng hạn câu “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” mà ai cũng biết, ai cũng đọc như thần chú để an ủi cõi lòng mỗi khi phiền muộn , cũng là câu mà Lục tổ Huệ Năng hơn ngàn năm trước, chỉ nghe lóm mà đại ngộ cũng đáng cho ta nghiền ngẫm miệt mài lắm chứ! Đừng trụ vào đâu cả để mà sanh cái tâm thì sẽ…sướng, sẽ vui, sẽ hạnh phúc, sẽ thoát mọi “khổ đau ách nạn”. Thật ư?
Đừng trụ vào đâu cả? Đừng trụ vào đâu cả… ư? Ờ, mà có lý! Khi xem hai đội banh xa lạ đụng độ nhau, tôi súyt xoa thưởng thức những đường banh hay đẹp, nhưng khi một trong hai đội là… đội của tôi- tôi là “fan” của họ- thì ôi thôi tôi lo lắng, khổ sở, bực dọc đủ thứ với từng đường banh, từng cầu thủ, trọng tài. Tôi… nguyền rủa, la hét, xỉ vả, rồi mừng rỡ khi đội mình thắng hay ngậm ngùi cay đắng khi đội mình thua! Ăn mất ngon, ngủ mất yên vì cái đội banh… quái quỷ mà tôi thương mến!
Hai thiền sinh gặp một cô gái ở khúc sông sâu đang lúng túng không dám lội qua. Một vị tình nguyện cõng cô qua. Trên đường về chùa, vị kia bỗng hỏi:- Làm sao mà một ông sư lại dám cõng trên lưng một cô gái đẹp như vậy chớ? – Ơ hay, tôi đã “buông” cô ta xuống lâu rồi, còn anh sao vẫn cứ “cõng” cô ta đến bây giờ vậy!
Có nhiều cách cõng. Cõng cô gái là một cách, cõng cái ý tưởng về cõng cô gái là một cách khác. Cô gái thì đã đặt xuống rồi nhưng cái ý tưởng kia thì vẫn còn quấn quít mãi không thôi, có lẽ còn đi vào cả giấc mơ! Người kia thấy cô gái là cô gái, cần giúp thì giúp. Người nọ, thấy cô gái là cô gái…đẹp, băn khoăn tự hỏi có nên giúp hay không, giúp có phạm quy không, thậm chí còn bần thần “trăm năm biết có duyên gì hay không” nữa không chừng! Người cõng càng lâu thì càng mệt, càng sớm còng lưng! Nhưng đâu có dễ mà bỏ xuống chứ! Nghi Lâm tiểu sư muội cõng Lệnh Hồ huynh đệ bị thương ( truyện Kim Dung) có một phen mà tâm thần bấn lọan dài dài! Cho nên, Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm thật không dễ!
Phật dạy muốn không trụ vào đâu cả (vô sở trụ) thì phải ly tướng, rời bỏ các hình thức, hiện tượng bày vẻ bên ngòai, vượt qua hiện tựơng để thấy được cái thực chất bên trong. Ly được tất cả các tuớng đã xứng danh là Phật; thấy đựơc các tuớng chẳng phải tướng là đã thấy Như lai! Nhưng làm sao mà ly đây? Thế nên có người lên núi, làm một cái cốc… trong hang động để xa lánh sự đời! Nhưng vẫn chưa ổn chút nào vì cái tâm vẫn cứ còn quậy phá. Rõ ràng ở đây không phải vấn đề trốn chạy, vì chạy đi đâu cho thóat cái tâm chính mình, một khi tâm vẫn chưa an? Khi tâm đã an rồi thì đâu chẳng là… cốc, đâu chẳng là hang động? Cho nên có thể nói chuyển từ “ly tướng” bên ngoài đến… “ly tướng” bên trong là cả một sự chuyển hóa từ lượng sang chất.
“Thị cố, Tu Bồ Đề ! Chư Bồ tát Ma ha tát ưng như thị sanh thanh tịnh tâm…Bất ưng trụ sắc sanh tâm, bất ưng trụ… Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!”.
Vậy đó, Tu Bồ Đề! các vị Đại bồ tát làm như vậy đó mà có được tâm thanh tịnh! Làm như vậy đó là làm làm sao? Câu trả lời là rời khỏi các tướng, không còn phân biệt ngã nhân, chúng sanh, thọ giả, là tách rời mọi thứ hiện tượng, không để bị mà mắt, bị hút vào những chuyện lăng xăng, ý niệm ngôn từ nọ kia, làm cho người ta vướng mắc, vùng vẫy không ra như mắc vào lưới cá! Những vị Đại bồ tát đó đã thực hành bố thí kiểu mới, bố thí không dính mắc; trì giới, nhẫn nhục kiểu mới… và dĩ nhiên cũng đã có tuệ giác kiểu mới, vượt lên, vượt qua, vượt ra… Gaté, gaté, paragaté!
Kinh Duy Ma Cật kể có một lần kia, trong một buổi họp mặt giữa các vị Bồ tát, các vị đựơc người ta tung hoa đầy người – giống như các fan hâm mộ tung confetti vào thần tượng của mình bây giờ- thì đa số các vị người nào cũng bị dính, trừ các Đại bồ tát! Nên nhớ, các vị Đại…Bồ tát! Chớ còn Tiểu… bồ tát hoặc Bồ tát… sơ sơ thì có dính confetti chút đỉnh cũng không sao. Từ từ mà gỡ. Đừng nóng vội! Đại Bồ tát thì… trơn tuột, không còn cái gì có thể dính được nữa! Kim Cang viết thật súc tích, chặt chẽ: Vì Đại Bồ tát là những vị đã thật vô sở đắc, thật vô sở hành… Những chữ “thật” đó khiến ta không khỏi giật mình. Họ hiều lời Phật dạy là chiếc bè giúp qua sông; hiểu ngón tay Phật chỉ là để nhìn thấy trăng chớ không phải trăng… Tóm lại, tâm họ đã hoàn toàn “vô sở trụ”, không trụ vào đâu cả, không dính mắc vào đâu cả ! Không trụ vào đâu cả thì chỉ còn có một chỗ để trụ ấy là… tự tại! Quán Tự tại Bồ tát…hành thâm Bát nhã…!
“Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền”, Trần Nhân Tông, sư tổ Trúc Lâm đã nói đến cái vô tâm như vậy từ bảy trăm năm trước, còn Lục tổ Huệ Năng, thì hơn một ngàn ba trăm năm trước cũng đã nói đến vô niệm. Dĩ nhiên vô tâm không phải là không có tâm, không còn tâm, cũng như vô niệm không phải là không có niệm, không còn niệm. Vô niệm, vô tâm thực ra chỉ có nghĩa là cái tâm trong sáng, cái niệm thanh tịnh, đã hoàn toàn không còn phân biệt, không còn dính mắc (chấp trước). Trần Nhân Tông vẫn xuống núi, đánh đuổi quân Nguyên, nhưng khi xong giặc thì trở về núi tu tiếp, không “dính mắc” chi nữa! Còn Huệ Năng, “ngộ” rồi mà vẫn lẩn trong đám thợ săn hằng chục năm để tu rèn và giúp đỡ người. Cho nên tâm cứ sanh miễn là tâm thiện, tâm có ích cho mình, cho đời. “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” cũng chính là “Ưng sanh kỳ tâm nhi… vô sở trụ” vậy! Đâu có bảo phải dập tắt tâm đi, thui chột tâm đi, tiêu diệt tâm đi để trở thành sỏi đá hay người ngơ ngáo tâm thần sao? Mà “ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”(TCS) kia mà!
Tu Bồ Đề hào hứng hỏi: Thưa Thế tôn, vậy xin hỏi kinh này có tên gọi là gì và phụng trì ra sao? Phật nói: Kinh này gọi là Kim Cang Bát nhã Balamật. Nói xong hình như Phật giật mình, coi chừng, không khéo họ lại… “trụ” vào nữa thì hỏng bét! Phật bèn nói tiếp: Bát Nhã Balamật không phải là Bát Nhã Balamật nên mới gọi là Bát Nhã Balamật vậy!
Đỗ Hồng Ngọc
(trích Gươm Báu Trao Tay)
“是故須菩提! 諸菩薩摩訶薩應如是生清淨心,不應住色生心, 不應住聲香味觸法生心,應無所住而生其心。
Thị cố Tu Bồ Đề! Chư Bồ-tát Ma-ha-tát ưng như thị sanh thanh tịnh tâm, bất ưng trụ sắc sanh tâm, bất ưng trụ thanh, hương, vị, xúc pháp sanh tâm, ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm.”
“Thế nên Tu-bồ-đề, các vị Bồ-tát lớn nên như thế mà sanh tâm thanh tịnh, không nên trụ nơi sắc sanh tâm, không nên trụ thanh, hương, vị, xúc pháp sanh tâm, nên không chỗ trụ mà sanh tâm kia.”
Đọc Kinh Phật để hiểu “thậm thâm vi diệu pháp” và để lý giải việc xảy ra ở đời, thì rất khó, như khi thấy ‘những người thành đạt’ thi nhau đấu giá một vài vật có giá trị nào đó, để gây quỹ giúp đỡ cho người nghèo, hết người này rồi đến người nọ thi nhau tự nâng giá món hàng đó lên đến một con số rất cao, thì thật không hiểu họ trụ vào đâu mà sanh tâm kia! “Nếu Bồ-tát còn tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng sanh, tướng thọ giả tức chẳng phải là Bồ-tát”, giúp đỡ mà cứ phô trương rầm rồ ra trước bàn dân thiên hạ là mình đang cứu giúp người nghèo tức không là giúp đỡ nữa!
Mạo muội viết vài giòng, dù rằng hàng ngày đọc đi đọc lại từng đoạn kinh, nhưng thấy cứ tuột trôi đi, chỉ tồn đọng “sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc” “色不異空, 空不異色; 色即是空, 空即是色;” dù rằng hiểu chẳng hết ý thâm sâu vi diệu của Kinh.
Kính
TTM – 2010-01-09
Cảm ơn TTM. “Nhất thiết pháp giai thị Phật pháp” mà!
Bác sĩ ơi, cho em xin copy về nhà em để các bạn được chia sẻ những điều sâu sắc này. Em chân thành cảm ơn ạ !
Kinh gui TTM, phai danh manh vao long tham DANH VONG DIA VI moi co tien de giup do chu! boi vi the gian nay ke co long tham thi vo so nhu sao tren troi. Con SAC BAT DI ……..hiem lam !
Bác Ngọc ơi !
Con thấy Bác giải thích cái ” Vô niệm, vô tâm thực ra chỉ có nghĩa là cái tâm trong sáng, cái niệm thanh tịnh, đã hoàn toàn không còn phân biệt, không còn dính mắc (chấp trước)” hình như không dễ hiểu mấy Bác ơi, chắc chỉ có giới học Phật như Bác mới hiểu những cụm từ như “không còn phân biệt” hay “không còn dính mắc” thôi, chứ tụi cháu chả biết tí tẹo gì về Phật học cả thì làm sao lãnh hội được? Cháu may mắn nghe được bài giảng của thầy Minh Niệm, chỗ này thầy ấy nói rõ hơn Bác đó, thầy nói: ” Vô niệm tức là cái ý niệm của mình không có chứa tính chất của “tham cầu” (tham) và “chống đối” (sân) để bảo vệ cái tôi tự nhận lầm này (si). Một ý niệm vượt ra khỏi nhu cầu thỏa mãn cho bản ngã thì sẽ nhìn đối tượng một cách trong sáng, nhìn như chính nó đang là, và dù khởi lên một ý niệm nào đi nữa thì ý niệm đó cũng là để phân tích hay nhận xét một cách không thành kiến ( không mang theo kiến thức có sẵn để áp đặt lên đối tượng), để hiểu và thương đối tượng chứ không phải để khen hay chê. Người nào cho rằng “vô niệm” là không có ý niệm nào phát sinh trong tâm thi người nó chưa hiểu gì về vô niệm cả, không có ý niệm nào phát sinh trong tâm thì đó chỉ là “định tâm”- là phần khởi điểm căn bản của quá trình đi tới tuệ giác chứ không phải là phần chính yếu. Phần chính yếu là “niệm tâm” – là quá trình quan sát chính mình và mọi đối tượng bằng cái tâm không còn yêu thích hay ghét bỏ để phục vụ cho chủ nhân là cái tôi của nó, và vì vậy mà nó quan sát một cách chính xác về mọi đối tượng. Thế cho nên trong kinh Kim Cương đức Phật đã cân nhắc thầy Tu Bồ Đề ” Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”, nghĩa là “Nên đặt tâm vào chỗ nào mà nó không yêu thích hay ghét bỏ”. Chứ tu tập mà không sinh tâm gì hết thì có khác gì gỗ đá đâu!” ( hết trích). Bác thấy cách giải thích này thế nào ạ?
Cháu,
Đình Thuấn
Cảm ơn Đình Thuấn. Riêng tôi thấy không khác tí nào cả. Cùng một nội dung vậy. Nếu đoc kỹ hơn, sẽ thấy một câu khác: “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm cũng chính là Ưng sanh kỳ tâm nhi vô sở trụ”. Nghĩa là… hãy cứ sanh tâm đi chứ! Nhưng là “tâm thiện”, tâm không còn “tham sân si”. Nếu không thì thành gỗ đá sao?
Kính Gửi Bs Đỗ Hồng Ngọc.
Kính mong Bs giúp cho tôi làm cách nào để download Gươm Báu trao Tay.
Trân trọng cám ơn Bs.
Gươm Báu Trao Tay viết về kinh Kim Cang chỉ đưa lên website này một số đoạn, chưa đưa hết cả cuốn. Bạn có thể xem trước các chương Lên Đường, Gươm báu trao tay, Ưng vô sở trụ, Con mắt thứ ba, Con mắt còn lại, Đối cảnh vô tâm, Chẳng một chẳng khác… Có thể nhờ một bạn nào đó ở VN gởi qua cho bạn một cuốn thì tốt. Hỏi ở nhà sách Trí Tuệ đường Nguyễn Đình Chiểu, Quận 3, Tp.HCM hoặc thầy Thanh Nguyên, Mobile 0908585560.
Cảm ơn bạn.
Rất Cám ơn Bs đã trả lời thư tôi.
Kính chúc Bs nhiều sức Khỏe.
AN DAO
Cháu mới thấy cuốn “nghĩ từ trái tim” của bác ở BigC, đọc mấy dòng ngẫu nhiên, thấy là muốn đọc rùi. Về. Đọc. Qủa là vỡ ra nhìu và thấy hoà điệu được cùng trong những dòng viết, dù cháu chưa hiểu gì nhiều Phật pháp lém. Lại tra thêm trên mạng, ra trang nè; trang mạng của bác mang vẻ fiêu du lãng tử mà cũng thâm sâu lắm^^. Cháu học ở trường, học tôn giáo, hôm thi cháu kết lại 1 câu (câu duy nhất trong kinh Kim Cang mà cháu bit^^cháu đọc krishnamurti nên học mót) là câu “ưng vô sở trụ-nhi sinh kỳ tâm”. Nhưng phải thú thật rằng cháu ngán ngẩm vô cùng vs các vị giảng sư dạy cháu. Họ dạy tôn giáo mà cứ như dạy cách mổ con cá ngoài chợ. Chán GD VN, chỉ SV tụi cháu là khổ vì k có thầy giỏi khai tâm cho mở mang trí lực
Bác ơi!
Cháu thấy Bác có ghi cảm nhận trên cuốn sách “Hiểu về trái tim” của tác giả Minh Niệm thật hay Bác ạ. Cháu thích nhất hai chữ “đạo tâm”, nhưng mong Bác giảng nghĩa rõ hơn về hai chữ này khi bác tặng cho cuốn sách được không ạ? Với lại, Bác đánh giá “hiểu biết” của tác giả này như thế nào qua cuốn sách đang “nổi tiếng” này ạ ? ( Thuận Khanh)
Cháu nên đọc cuốn “Nghĩ Từ Trái Tim” của bác để hiểu rõ hơn hai chữ “đạo tâm”. Theo bác, điều quan trọng không chỉ là sự “hiểu biết” mà là cách sống, áp dụng vào cuộc sống, thể nghiệm và trải nghiệm. Hiểu biết suông nào có ích gì !
Chào bác ! Con muốn mua cuốn “Nghĩ từ trái tim” của Bác thì phải tìm mua ở đâu hả bác? Bác cho giùm con địa chỉ bán sách này. Cảm ơn Bác nhiều.
NXB Tổng hợp, 62 Nguyen Thi Minh Khai. Quan 1, Tp.HCM
“Lương năng không học mà biết
Lương tri không hỏi mà hay..”
(Trích Bồ Tát Đạo )
Rất cảm ơn anh Nguyễn Như Chân.
Cháu lâu nay cũng lõm bỏm rình mò đọc các bài viết của chú Ngọc mà cháu cũng thấm dần dần về triết lý cao thâm trong kinh Kim cang, nhưng cháu nghĩ kinh kim cang thì tự mỗi người thiền định học hỏi bổng dưng một ngày nào đó đốn ngộ tức khắc, cháu nghĩ cho dù chú viết những bài này rất xúc tích cũng dễ làm cho người ta thâm nhập nhưng mà cũng không thể lột tả hết được cái lý của kinh kim cang và cái trí thấu hiểu của chú, cháu đọc mà cháu cảm nhận được cái ngộ cao thâm của chú, thật là trí tuệ. cháu cũng hy vọng chú viết về kinh phật nhiều hơn để cho mọi người có thể thâm hiểu được bao nhiêu thì an bấy nhiều, đem đến sự an lạc cho người khác đó là công đức vô lượng.
Cảm ơn bạn nhiều lắm. Bạn nói rất đúng. Phải tự mình “hành thâm” chứ không thể chỉ đọc qua tài liệu này nọ. Bạn viết “lõm bõm rình mò” rất hay và rất lạ đó! Bạn có thể giải thích tại sao không?
Hôm nay có duyên được đọc bài này của BS tôi thấy thú vị quá! BS bận rộn công việc ở nhà thương, việc gia đình, việc xã hội, còn đâu thì giờ để giải trí và recharged cho ngày mai. Tôi thật khâm phục. Tất cả những gì chúng ta luận bàn về kinh đều là “hí luận”. Phật nói: “Ai biết ta và hiểu ta là đệ tử của ta, còn ai biết ta mà không hiểu ta là phỉ báng ta.” Đến với Phật pháp cần phải nếm cho được vị ngọt tinh khiết của giáo lý:
“Duy hữu Phật dữ Phật năng tri chi.” “Chỉ có Phật với Phật mới hiểu hết diệu lý của kinh.”
Ngày nào tôi cũng tìm đọc thêm nhưng công việc chính của tôi là trở thành người vô sự. Cần phải sống với con người thật của mình. Trong ấy khô ran không có một giọt nước. Thế mà lúc nào cũng “Liễu Liễu Thường Tri.” Cám ơn BS và cầu chúc BS thân khoẻ tâm an.
QN
Tôi rất vui được QN chia sẻ. Rất mong có dịp hội ngộ.
Kính Bác sĩ,
Tôi cũng rất vui BS ạ! Hiện tại tôi đang sống trong một căn nhà nhỏ trên một ngọn đồi vùng Santa Cruz của tiểu bang California. Nhân duyên hội ngộ với BS không biết là bao giờ mới có vì tôi và BS cách xa nhau muôn trùng.
BS làm việc trên blog thật là chân tình. Tôi thật cảm phục.
Tôi bây giờ chỉ có tu, hàng ngày tĩnh tâm, quán chiếu kinh điển để tìm ra nghĩa lý mới lạ phù hợp với hiện tại:
Tự tìm cho mình một cách sống và giải thoát riêng biệt.
Tuy lúc nào cũng cố gắng tìm nhưng hình như dấu chân Như Lai đã quá rõ.
Ít hàng tâm sự cùng BS. Cầu chúc BS. khoẻ mạnh để chúng sanh khổ đau được nương nhờ.
Kính
QN
Kính Anh Ngọc:
Những lời anh viết thật thực tế và bổ ích, giúp cho tôi quán và hành.
Thành thật biết ơn anh. Chúc anh Ngọc luôn khoẻ và luôn có những bài viết mới
hữu ích cho đời thông qua nhận thức và trải nghiệm riêng của mình.
Rất trân trọng mọi tác phẩm của anh.
Hà Minh Thái
Cảm ơn anh Quảng Ngộ. Thì ra “nghìn trùng xa cách”, nhưng thời đại “thế giới phẳng” anh à. Anh viết thật đúng: “Hình như dấu chân Như Lai đã quá rõ”… Thực ra thì dấu chân Như Lai lúc nào cũng quá rõ phải không anh? Tôi vừa đi Huế và Đà Nẵng về. Cách ly với Internet cả tuần rồi, cũng hay! Kính chúc anh an lạc.
Rất cảm ơn anh Hà Minh Thái.
thưa chú, riêng cháu thì thấy thích câu:
Pháp còn nên bỏ huống hồ không phải là pháp!
nếu có hay nhất thì sẽ có hay nhì để so sánh , như thế tức là nhị chứ không phải bất nhị, nhưng nếu ko có nhị thì lấy gì để quy chuẩn bất nhị! vì vậy phải có hay thì không
hay mới hiển bày và ngược lại!
cháu mạo muội viết vài lời nông cạn ạ!
Kính Bác Ngọc,
Tôi ngưỡng mộ Bác đã từ lâu về phong cách, tài nghệ ,… của Bác. Thích nhất là văn phong của Bác tôi cảm thấy thoải mái, nhanh chóng thâm nhập lời Phật dạy trong cuộc sống đời thường, hóa giải bớt nhiều nghi ngại, đắn đo, diễn giải trước nhiều hiểu biết, nhận thức của các vị học sâu hiểu rộng đi trước. Lý thì quá đúng rồi. Còn sự việc, hoàn cảnh, thời gian luôn thay đổi thì chúng ta không nói trước được điều gì cả. Thôi thì để thuận duyên với thiện tâm theo mình biết vậy.
Chúc bác khỏe.
Chú kính mến!
Cháu là kẻ hậu sinh hơn nữa lại là phận nữ nhi nên rất run khi tham gia vào diễn đàn này, tuy nhiên vì cháu trân trọng những điều lợi lạc chú viết để hồi hướng cho mọi người và đặc biệt cháu rất quan tâm đến Phật học chú ạ
Thưa chú, vừa rồi cháu có viết một bản đề cương cho dự án mang tên : Âm nhạc Phật giáo- năng lượng màu nhiệm cho cuộc sống! Nếu có dịp cháu rất muốn chia sẻ với chú và mong chú đóng góp cho cháu chút ý kiến quý báu
Hiện nay cháu đang học Thanh nhạc tại trường Đhvhnt Quân đội- chồng của cháu là 1 nhạc sỹ chú ạ!
Cháu cảm ơn chú đã quan tâm ạ!
Chúc chú thân tâm an lạc!
Ồ lạ, có 2 người trùng tên Huệ Minh mà cứ tưởng là một. Đây không phải là “diễn đàn” gì đâu! Cứ tự nhiên và thoải mái. Có thể giúp được gì cho cháu thì tôi sẵn sàng thôi.
Chào Bác.
Sao vẫn biết vô sanh thì vô sự, vô sự thì bình an và lấy “ưng vô sở trụ” làm câu “thần chú” nhưng vẫn không hàng phục tâm, an trụ tâm và không thắng được chính bản thân mình! Bác cho cháu lời khuyên với…
Chính vì vậy mà câu hỏi của Tu Bồ Đề đặt ra (kinh Kim Cang) đến nay vẫn còn ý nghĩa, và thậm chí mang tính khẩn cấp trước một thế giới phẳng, toàn cầu hóa như bây giờ. Trái đất càng nhỏ lại, phương tiện kỹ thuật càng dồi dào, con người như càng xa cách nhau hơn, lạnh lùng vô cảm hơn…
Từ Biết (Kiến thức) đến Muốn (Thái độ), từ Muốn đến Làm (Hành vi) và từ Làm đến Duy trì… là cả một quãng đường gian khổ. Không nóng vội được…
Hậu học.
” Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”.. Không Trụ chỗ nào (một vấn đề gì) cả thì lấy Tâm đâu để mà sanh…?
Cho nên Trần Nhân Tông mới nói: “Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền”
Chào Bác Sĩ! Cháu vừa mới đọc bài viết của Bác về Kinh Kim Cang, thích nhất câu”Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”, Bác giảng rất hay. Củng trong Kinh Kim Cang có bốn câu mà cháu đọc rồi sao thấy còn mơ hồ:
Nhược dĩ sắc kiến ngã,
Dĩ âm thanh cầu ngã.
Thị nhân hành tà đạo,
Bất năng kiến Như Lai.
Cháu nhờ Bác giảng giùm bốn câu nầy với. Cám ơn Bác!
Cháu đọc trong cuốn “Gươm Báu Trao Tay” và “Thấp thoáng lời Kinh” vậy nhé!
已知无常 – 为何烦恼 “Đã biết Vô Thường – Sao còn phiền não”
Đây là kim chỉ nam sống của cháu đó Bác.
Cám ơn Bác! Chúc Bác “Thân tâm thường lạc”.
Xin cam on B/S da chia xe va giai thich. Khi nao co dip ve VN chung em se mua nhung cuon sach tren, that qui bau va huu ich duoc lan mo di theo con duong tim hieu Phat Phap. Kinh chuc bac than tam thuong lac.
Cam on Ngoc Tuan. Nhung cuon sach nay deu san co tren Internet. Em co the mua tren mang internet duoc. Chuc em luon vui khoe.
Lần ra Thường Chiếu con được sư Phó tặng quyển Gươm báu trao tay của bác….quả là ‘của báu” . Cảm ơn bác Ngọc.
Cam ơn Nau Nguyen đã đọc GBTT.