Trái đất nhỏ xíu
Hôm qua (31.10.2020), Bs Lê Quang Khánh ở Melbourne – người bạn cùng khóa với tôi ở Y khoa đại học đường Saigon (1962-1969) gởi về tôi bài viết của Minh Ngọc, người bạn cùng lớp với Đỗ Châu La Ngà, con gái đầu lòng của tôi, đã mất năm 1990 vì tai nạn giao thông trong một chuyến đi công tác xã hội tại Bình Chánh.
Khánh cho biết cũng thông qua một người quen, Minh Ngọc hiện ở Mỹ, là Associate Prof ngành gây mê nhi khoa. MN cũng viết văn đăng ở báo Văn của Nguyễn Xuân Hoàng.
Sáng nay, tôi nhận email của Minh Ngọc.
Vậy đó. Trái đất nhỏ xíu!
Xin phép chia sẻ cùng bè bạn…,
Đỗ Hồng Ngọc
(ngày 1.11.2020)
………………………………………………………………………………………..
Minh Ngọc gởi:
Thưa chú,
Cháu đã nhận được lời nhắn từ Bs. Khánh do dì cháu (Bs. Bích Phương) chuyển nên viết cho chú.
Cháu rất vui mừng được biết chú vẫn khoẻ và viết nhiều, viết hay. Cháu đi Mỹ ngay sau ngày tốt nghiệp (1994) nên không biết nhiều tin tức trong nước.
Thấm thoắt đã 30 năm từ ngày Ngà ra đi, bạn bè lớp cháu vẫn thường nhắc nhở và thương nhớ Ngà (tụi cháu có group riêng trên FB) như ngày hôm qua. Ngà ở tổ 21 chơi thân với các bạn cùng tổ như Thùy Ngân, Thúy Nga; còn cháu ở tổ 22, chỉ thân hơn với Ngà vào cuối năm Y2, vì 2 tổ đi thực tập Ngoại chung ở bệnh viện Chợ Rẫy. Hè năm đó Ngà rất vui và trông ngóng lên năm 3 đi thực tập BV toàn thời gian, không ngờ mơ ước không thành.
Cháu có cắt bài thơ của chú trên báo Tuổi Trẻ đem theo.
Cháu,
Minh Ngọc
(đính kèm bài thơ).
……………………………………………………………….
Người bạn trong mơ
Đỗ Châu La Ngà, con gái đầu lòng của BS. Đỗ Hồng Ngọc, là bạn cùng lớp với tôi hai năm đầu sinh viên. Lúc đó BS. Đỗ Hồng Ngọc phụ trách Trung tâm Truyền thông – Giáo dục sức khỏe Sở Y Tế, ông bà dạy con rất nghiêm theo nề nếp gia đình trí thức hồi xưa nên Ngà giản dị hồn nhiên, bạn bè ai cũng thương mến. Tôi bây giờ gần nửa đời, gặp gỡ không biết bao nhiêu người, vẫn thấy hiếm có ai như Ngà, luôn luôn nở nụ cười tươi tắn trên môi, hòa nhã ôn tồn với mọi người, không hề thấy Ngà cao giọng hay lớn tiếng, giận hờn trách móc ai.
Lúc đó chúng tôi chuẩn bị lên năm thứ ba. Nghỉ hè, các lớp được phân công trực đêm ở trường. Đêm đó lớp tôi trực, cũng đủ trò như mọi khi, ăn uống, cười giỡn, kể chuyện ma, đánh bài, đàn hát. Đám con gái ngồi bàn tán chuyện mua sách giáo khoa vì đã lâu trường chưa tái bản nên rất khó tìm. Tôi khoe vừa mua được ở tiệm sách cũ gần trường Dự bị Đại học, Ngà biết tiệm đó nhưng không hiểu sao một mực bắt tôi hứa phải đi mua sách với Ngà, tôi hứa để hai ba bữa nữa rồi đi. Sáng, chúng tôi thu dọn đồ đạc đi về, Ngà ngồi một mình trên băng đá trước phòng bảo vệ đọc cuốn “Kiến và chim bồ câu” của Leo Tolstoy. Tôi hỏi sao chưa về, Ngà cười nói Ngà chờ đoàn công tác xã hội của trường. Tôi nói vậy đi vui nghe, rồi tôi về nhà ngủ.
Buổi chiều trời mưa giông nên sập tối sớm, tôi mới ngủ dậy thì nghe đám con trai trong lớp kêu cửa inh ỏi. Chị tôi ra mở cửa và lấy nước cho rửa chân. Kim Minh thấy mặt tôi nói liền: “Bà thay đồ đi với tụi tui. La Ngà chết rồi!”. Tôi nói: “Giỡn gì kỳ vậy?”. Mân và Thái Minh kể sáng hôm đó Ngà đi theo đoàn công tác xã hội lên trường khuyết tật ở Bình Chánh. Ngà đạp xe đi song song với Thúy Nga, tới Phú Lâm thì bị chiếc xe bus từ phía sau tông trúng. Lúc đó đường vắng không có xe, anh trưởng đoàn phải kêu chiếc xích lô chở Ngà về Chợ Rẫy, một nhóm chạy về nhà báo tin cho ba mẹ Ngà. BS. Đỗ Hồng Ngọc chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện Chợ Rẫy thì Ngà đã tắt thở trên đường đến bệnh viện, ông đứng khóc ròng. Ngà bị thương tích quá nặng.
Tôi vào hỏi ba má tôi, chắc mặt tôi thất thần lắm nên ba má tôi khuyên để hôm sau hãy đi, sợ tôi xúc động quá (tôi vốn bị loạn nhịp tim nhanh, supraventricular tachycardia). Chiều hôm sau tôi đến, đã có một nhóm bạn trong lớp. Ngà nằm trên chiếc giường trong phòng khách, mặc chiếc áo trắng quen thuộc, thanh thản như ngủ say. Chúng tôi lên thăm căn phòng xinh xắn của Ngà, những cuốn nhật ký, sổ tay chép thơ dán ảnh trang trí, Ngà cũng có làm thơ nữa mà chúng tôi không biết. Ngày đưa tang Ngà lên nghĩa trang nằm bên bờ sông La Ngà quê nội, trời mưa dầm sụt sùi. Chúng tôi nhìn tấm ảnh Ngà tươi cười lồng trên bia mộ mà không cầm được nước mắt, nụ cười và đôi mắt tinh nghịch sau cặp kính đó vĩnh viễn chúng tôi không bao giờ còn thấy được nữa.
Sau ngày đưa tang Ngà, đêm nào ngủ mơ tôi cũng thấy Ngà mặc chiếc áo trắng, năn nỉ đi mua sách với Ngà đi. Má tôi bàn hay là đem cuốn sách đốt cho Ngà rồi khấn cho Ngà siêu thoát. Chưa kịp làm thì cuốn sách của tôi tự nhiên biến mất tìm không ra, rồi tôi cũng không thấy Ngà nữa.
Ngày Ngà mất, BS. Đỗ Hồng Ngọc làm một bài thơ với những câu cuối như sau:
“Cô học trò Minh Khai
– Gia Long của mẹ –
Cô sinh viên trường thuốc
– Tuổi trẻ của ba –
Con đã lớn lúc nào ba má không hay biết
Cứ tưởng con còn nhỏ xíu thôi
Đến khi con mất đi rồi
Mới biết con đã lớn!”
Minh Ngọc
Tháng 10/2018
……………………………………………..
Thư gởi Minh Ngọc:
Chú Đỗ Hồng Ngọc đây. Chú vô cùng cảm ơn cháu đã nhắc đến La Ngà, con đầu lòng của chú đã gặp tai nạn trong một chuyến đi làm từ thiện với các bạn ở trường Y.
Vậy mà đã đúng 30 năm, vắng bóng LN, nhưng không lúc nào chú có thể quên. Hôm qua, chú mới nhìn hình LN, vẫn thấy cười rất tươi. Cháu có biết La Ngà là tên một con sông lớn, trên đường đi Dalat, chảy về Saigon, Lagi quê chú không?
Mấy năm trước chú có viết bài thơ “Sông ơi cứ chảy”, nhạc sĩ Thuần Nhiên ở Đà lạt đã phổ nhạc và ca sĩ Thu Vàng hát. Chú gởi đây cho cháu và các bạn LN nghe nhé.
Chú không ngờ cháu làm báo Văn với Nguyễn Xuân Hoàng, một người bạn của chú. Lúc này cháu còn viết cho báo nào không? Cháu ở NewYork, kỳ rồi chắc rất mệt vì Covid-19.
Cám ơn cháu lúc đi Mỹ đã mang theo bài thơ chú viết cho LN.
Chú xin phép cho chú post lại bài cháu viết về LN trên blog của chú nhé. Cảm ơn Minh Ngọc.
Do Hong Ngoc.
Bái thơ Minh Ngọc gởi kèm:
Bac Si Do Hong Ngoc viết
Hoàng Diệu
hoangdieuvnn@gmail.com
1.55.194.93
Dạ, đọc bài của bác về chị Ngà lúc nào cũng làm con rưng rưng. Con tin rằng, ở một nơi rất xa, chị sẽ rất vui khi có được gia đình thật tuyệt vời và những người bạn chân thành, thiện lương luôn đồng hành!