Họ ngồi đó
Bên nhau
Đàn ông
Đàn bà
Không nhìn
Không nói
Họ ngồi đó
Gục đầu
Nín lặng
Ngửa cổ
Giật nhẹ tay chân
Có người
Trên chiếc xe lăn
Chạy vòng vòng
Có người
Trên chiếc xe lăn
Bất động
Họ ngồi đó
Hói đầu
Bạc trắng
Móm sọm
Nhăn nheo
Mới hôm qua thôi
Nào vương
Nào tướng
Nào tài tử
Nào giai nhân
Ngựa xe
Võng lọng
Mới hôm qua thôi
Nào lọc lừa
Nào thủ đoạn
Khoác lác
Huênh hoang
Mới hôm qua thôi
Nào galant
Nào qúy phái
Nói nói
Cười cười
Ghen tuông
Hờn giận
Họ ngồi đó
Không nói năng
Không nghe ngóng
Gục đầu
Ngửa cổ
Móm sọm
Nhăn nheo
Ngoài kia
Tuyết bay
Trắng xóa
Ngoài kia
Dòng sông
Mênh mông
Mênh mông…
Đỗ Hồng Ngọc
(Montréal, 1993).
Bài thơ giản dị như lời kể, người kể đứng bên lề câu chuyện mà quan sát bằng đôi mắt lặng suy tư, đăm đắm nỗi niềm nhưng giọng kể bằng thơ thì bình thản.
Chầm chậm như rót vào lòng người đọc đôi chút dứt day vì sự vô tâm của chính mình. Có những bài học sâu lắng được sinh thành từ đây. Và em cũng thế, đã vịn vào những dòng này để như cánh chim vội vã sải cánh tìm về tổ cũ, nơi có những người đã quên em từ lâu nhưng em vẫn còn nhớ họ đến đau lòng !
Đó là tiếng nói của Như Lai, nó bình thản, chầm chầm và “vô tâm” như dòng sông cứ mênh mông mênh mông trôi đi… Nhưng đã có người nghe được. Không chỉ nghe mà còn làm được. Đa tạ.
Bs DHNgọc. Rất vui vừa mới viết xong bản nhạc phổ theo bài thơ “Trong Mot Ngay O Nha Giu Lao..” Muốn chuyển lên đây, nhưng có lẽ không post dạng image được. Bs có thể cho tôi d/c email, tôi sẽ gửi bản ký âm về, như một đóng góp. Thân kính.
Được tin mừng quá! Đã quen từ xưa, dù chưa gặp mặt. Đã đọc Luân Hoán. Đã nghe Vết thương sỏi đá, đã biết Tôi chỉ muốn làm người… Cứ gọi mình Đỗ Nghê hoặc Đỗ Hồng Ngọc. Mình và Vĩnh Điện cùng tuổi. Khỏe không? Email: dohongngocbs@gmail.com
“Phù du kiếp sống con người,
Nương thân nhỏ hẹp khung trời nhân gian.”