“Một chút tôi”
Lời ngỏ cho dohongngoc.com
Tôi mù tịt công nghệ thông tin. Tôi cũng không ưa cuộc sống ảo. Dù vẫn biết cụôc sống ngỡ là thực này vẫn chỉ là mộng, huyễn, bào ảnh, sương mai.. Đối với tôi, vi tính là một cái máy đánh chữ, tiện lợi hơn một chút cho việc sửa bài, lưu bài…. dù vẫn kiếm tìm vất vả! Nhưng rồi do nhu cầu nghiên cứu, học hỏi, tôi cũng phải mò mẫm lên mạng lai rai. Bỗng thấy ngày càng nhiều những bài viết, những sách… của mình xuất hiện. Có nhiều chỗ sai sót, nhiều chỗ khuyết danh, tam sao thất bổn! Từ đó, mơ ước có cách nào đó gom góp lại, phân lọai ra, bổ sung thêm… để chính thức thành một tập tư liệu “động”, có thể chia sẻ với mọi người, làm chỗ giao lưu với bạn bè, tương tác với bạn đọc gần xa. Vả lại, thêm tuổi tác, có khi cũng cần thêm chút bận rộn nào chăng?…
Cầu được ước thấy. Một hôm, một người bạn trẻ không quen biết gởi tôi một cái “meo”, nói em đọc tôi từ hồi còn nhỏ trên Mực Tím, nay muốn đến thăm. Trò chuyện một lúc mới hay em chuyên về công nghệ thông tin, sẵn sàng giúp tôi làm một trang web riêng mình, tập hợp các bài víêt lại, làm chỗ trao đổi giao lưu, và có thể trở thành một nơi tham vấn, tư vấn sức khỏe cho bạn bè khi cần đến… Và rồi chỉ vài hôm sau, đã thấy xuất hiện dohongngoc.com coi cũng ngồ ngộ. Tôi nói muốn trang web của mình nghiêm túc, vì là một thầy thuốc, tôi phải chịu trách nhiệm về những gì mình viết, mình hướng dẫn chuyên môn. Dĩ nhiên, bên cạnh đó, có phần văn học, bay bổng hơn và phần đạo học, trầm lắng, vốn là những điều tôi vẫn đang sống và viết.
Hình như theo “truyền thống” của một trang nhà, tôi phải viết đôi lời tự giới thiệu: “About me” mới là phải phép. Tôi lần lữa mãi. Biết viết gì đây? Rồi nghĩ rằng hay là gom góp vài tư liệu đâu đó thành “Một chút tôi” cũng hay, một cơ hội để làm quen nhau vậy. Sẻ chia, ấy chính là hạnh phúc.
BS Đỗ Hồng Ngọc
Saigon, tháng 5. 2009
Lên non hái lá
Người xưa tìm thuốc lên non hái lá. Thử nếm. Thử chữa bệnh cho mình. Rồi mới dám mà sẻ chia cho bạn bè hàng xóm, giữa chốn thân quen. Phải phơi nắng, phơi sương, phải chẻ, phải sao, phải sắc. Ba chén sáu phân. Tùy bệnh trạng mà gia giảm. Thuốc chữa đựơc bệnh cũng là thuốc độc. Chỉ cần một chút sơ sẩy, hững hờ!
Tôi là một người thầy thuốc, một bác sĩ, mà cũng là một bệnh nhân, lắm nỗi lao đao, đi tìm thuốc chữa cho chính mình. Mới thấy tốt nhất là đừng nên có bệnh! Đừng phải cần đến thuốc men. Nhưng “Không hẹn mà đến, không chờ mà đi, bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta…” (TCS)
Có lần tôi hỏi một vị sư có phải câu hay nhất trong kinh Kim Cang là “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” không, sư nhẹ nhàng bảo không, Kim Cang câu nào cũng hay! Câu nào cũng hay? Vậy mà sao ta chỉ thấy những chưng hửng, ngẩn ngơ, lủng ca lủng củng. tối mịt tối mò. Hay là đã tự ngàn xưa nên tránh sao khỏi tam sao thất bổn? Hay là phải chắt lọc bốn câu một kệ mới thấy chỗ vi diệu thậm thâm? Làm sao mà “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” đủ làm cho lục tổ Huệ Năng đại ngộ? Làm sao mà “đối cảnh vô tâm” đủ làm cho vua Trần Nhân Tông trở thành Tổ sư thiền phái Trúc Lâm? Làm sao mà hai trăm năm trước Nguyễn Du phải đốt nến đọc Kim Cang đến ngàn lần… Ngã độc Kim Cương thiên biến linh/ Kỳ trung áo chỉ đa bất minh! ( Kim Cương đọc đến ngàn lần/ Mà trong mờ ảo như gần như xa- T.V) để rồi cuối cùng mới chợt tỉnh thấy ra kinh không chữ mới thật là chân kinh ( chung tri vô tự thị chân kinh-ND)! Kinh không chữ ư? Đọc giữa dòng ư?
…. Vượt qua cái chữ, thấy đựơc kinh vô tự, ấy là đã thôi không dừng trên văn tự nữa mà đã bước vào quán chiếu để từ đó mà thấy đựơc thực tướng Bát nhã!
Nó vậy đó. Nó “Như như bất động”. .
Kẻ làm thầy thuốc có thể chữa được cái đau mà không chữa được cái khổ. Có thể chữa được cái bệnh mà không chữa được cái hoạn. Có thể chữa được cho người mà không chữa được cho mình. Nên phải cầu học, tìm học khôn khuây.
…………..
Trích Lời ngỏGươm Báu Trao Tay
Cà kê dê ngỗng…
Tôi là một kẻ làm biếng, lại hành cái nghề mà ông tổ là cụ Hải thựơng Lãn ông, ông già lười ở làng Hải Thương, vậy mà bỗng trở thành một ngừơi bận rộn lúc nào không hay!
Số là ông bạn nhà báo của tôi, ông Trần Trọng Thức, một hôm gõ cửa bảo: “Nghe nói ông sắp về hưu, rổi rảnh, viết cái gì đó cho báo Doanh nhân Saigon Cuối tuần cho vui đi”! Nghe “doanh nhân” tôi đã hoảng vì cái sự bận rộn của họ. Biết ý, ông cười: Đây là “Doanh nhân cuối tuần”, không phải chuyện làm ăn đâu! Viết cái gì cũng đựơc, miễn là cà kê dê ngỗng.có hơi hướm sức khỏe một chút… là đựơc! Tôi bèn tra tự điển: cà kê, có nghĩa là dài dòng, hết chuyện này sang chuyện khác, còn dê ngỗng thì ai cũng biết! Thôi thì nể bạn…
Tôi nhớ André Maurois, người mà tôi rất mến mộ đã từng víết Lettres à l’inconnue (Thư gởi người đàn bà không quen biết, Bản dịch Ngyễn Hiến Lê) bằng cách tưởng tượng ra một người phụ nữ xinh đẹp, tuổi khoảng ba mươi, có nhan sắc, thông minh và nhạy cảm… để ông viết mỗi tuần một bức thư gởi cho người trong… mộng, trao đổi về mọi thứ chuyện trên đời. Tôi thử bắt chước tạo ra cái mục Thư gởi người bận rộn, lấy ý từ chữ business, là ‘bận rộn’ xem sao. Và tôi cũng tưởng tượng ra người bận rộn của tôi. Nghĩ gì viết đó. Cà kê dê ngỗng mà. Nhưng viết chỉ được ít lâu thì hết chuyện. Nhớ hồi xưa có đọc một cái truyện ngắn đâu đó kể một ngừơi cô đơn, cả đời không ai thèm viết thư cho mình, thấy bạn bè ai cũng có thư đọc mà giận, bèn mỗi ngày tự viết cho mình một bức, đem ra bưu điện gởi về địa chỉ với tên mình đàng hoàng, rồi cũng ung dung mở thư ra đọc, tủm tỉm cười một mình khoái trá…Tôi lại bắt chước anh ta mỗi tuần viết cho mình một bức thư như vậy. Chẳng ngờ đựơc độc giả khen, nói cà kê dê ngỗng mà coi cũng đựơc! Từ đó tôi trở thành một ngừơi bận rộn…Thứ Tư nào cũng phaỉ nộp cho tòa sọan một bức thư bất kể trời mưa hay nắng! Mà độc giả mới dễ thương làm sao…
Trích Thay lời ngỏ Thư gởi ngừơi bận rộn
Những nụ cười…

Chân dung tự họa
Tôi vốn ít hay cười. Ngay từ nhỏ, người ta đã gọi tôi là “một ông cụ non”, vì lúc nào cũng có vẻ đạo mạo, nghiêm túc quá. Sau này ra hành nghề, làm một người thầy thuốc, một người dạy học, tôi như càng nghiêm túc, đạo mạo hơn. Tại cái tạng, biết sao! Thấy bạn bè vui vẻ, khoái hoạt… tôi cũng thích lắm mà không làm sao bắt chước được. Chỉ đôi khi đọc sách có chỗ nào dí dỏm thâm trầm kín đáo một chút, tôi mới tủm tỉm cười một mình. Tôi cũng không biết hút thuốc, không uống rượu, không bia bọt, thường chỉ “phá mồi” trong những bữa họp mặt đông vui làm bạn bè vừa thương vừa giận! Cũng tại cái tạng thôi. Trong nhiều năm trời, tôi làm việc như điên, cho đến một hôm người ta phải đưa tôi vào bệnh viện để mổ sọ cấp cứu vì tai biến mạch máu não. Người ta cạo trọc đầu tôi, đục hai lỗ thủng, rồi đặt ống dẫn lưu cho máu chảy vào hai chai nhỏ treo tòng teng bên dưới. Khi tỉnh dậy, nằm trần truồng trên băng ca ở phòng hậu phẫu lạnh ngắt, đắp một tấm “ra” trắng mỏng trên người, tôi nghĩ thế là xong! Một cô điều dưỡng đến tiêm thuốc, đọc hồ sơ thấy tên tôi, em hỏi có phải bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc “phòng mạch mực tím” không, tôi ú ớ gật. Thế là em kêu lớn: Các bạn ơi, lại “coi” bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc nè! Bốn năm cô chạy đến. Thì ra lâu lay các em đọc báo, biết tên tôi nhưng chưa biết mặt. Tôi không khỏi tức cười nghĩ lâu nay mình làm thầy thuốc đã “coi” của người ta cũng hơi nhiều rồi, bây giờ người ta coi lại một chút cũng phải thôi… Sau đó, mấy người bạn thân còn kể lại, khi nghe tin tôi bệnh nặng như vậy, họ đã tổ chức một buổi nhậu “ăn mừng”. Không phải ăn mừng vì tôi bệnh mà ăn mừng vì họ không bệnh, chưa bệnh. Lâu nay tôi vẫn là người hay khuyên họ bỏ thuốc lá, bớt uống rượu để tránh nguy cơ bệnh tật! Từ đó, tôi bắt đầu biết cười hơn. Khi đi lại được vài bước thì việc đầu tiên là tôi nhìn vào gương để cười cái đầu trọc lóc lún phún của mình, cái bộ râu xệu xạo của mình. Tôi vội lấy viết vẽ lại cái sự ngộ nghĩnh đó. Rồi tôi đi lại quanh sân, lượm những hòn sỏi nhỏ và ngạc nhiên thấy những hòn sỏi đó giống Tôn hành giả, Trư bát giới, Tam Tạng… Đọc báo, tôi lựa các chuyện cười đọc trước. Nó giúp tôi tủm tỉm khi gặp một chuyện hay, hạp với tạng mình. Tôi sưu tầm để dành những chuyện mình thích, đọc đi đọc lại cho vui. Chủ yếu là các chuyện cười về ngành Y, chuyện trẻ con chuyện ntt’ớc ngoài… Ông bà ta nói “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, vậy sao một người thầy thuốc đã từng trải những nỗi khổ đau vì bệnh tật như tôi lại không thể kê một toa “thuốc bổ” cho chính mình bằng những nụ cười….
Trích Lời ngỏ Như ngàn thang thuốc bổ
Một mùi gió bấc quen thuộc…
Thật ra già là gì, lúc nào thì già, lúc nào thì chớm già, sắp già, mới già, đã già. Có tuổi nào là tuổi “hườm hườm” chăng? Một người bạn ở tuổi hườm hườm hỏi, sao, ông bác sĩ, ông đã viết nào cho các bà mẹ sinh con đầu lòng, nào cho tuổi mới lớn, sao không viết một chút gì đó cho tuổi sắp già, tuổi hườm hườm, tuổi xế bóng, tuổi gió heo may đã về xem sao. Tôi lần lữa hẹn. Phải già một chút nữa cho biết đã rồi mới dám viết chứ, phải không?
Không như nhà thơ nọ đo tuổi mình qua ánh mắt cố nhân, tôi đo tuổi mình qua cách xưng hô của các bà mẹ bế con đến khám bệnh. Trước đây họ gọi tôi bằng anh, sau gọi bằng chú, rồi bằng bác, và rồi mới đây thôi, một chị hãy còn rất trẻ đưa bé đến khám bệnh, lúc bé la khóc, chị dỗ nín đi, nín đi cho ông ngoại khám con, thì tôi mới biết mình đã lên đến ông ngoại rồi mà không hay. Tôi hỏi theo thói quen chị là gì của cháu, chị trả lời ngon ơ, dạ, bà ngoại.
Nhìn ngắm mình, nhìn ngắm bạn bè mình mới bật cười cái “Ôi cát bụi tuyệt vời” mà thầm cám ơn anh bạn nhạc sĩ họ Trịnh đã nói giùm mình nhiều quá. Một người bạn nghe, bảo này đừng có mà hù doạ người ta đó nghe, đừng có làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta thấy ra sự thật phũ phàng đó nghe… Còn một người bạn khác thì khuyên cứ nói rõ ra, thà biết trước còn hơn, biết trước để chuẩn bị tâm lý và để thích nghi, để điều chỉnh. Phải, chấp nhận, thích nghi, điều chỉnh như dòng sông kia vẫn đứng im mà chảy mãi, biết thích nghi, tự điều chỉnh mình qua bao thác ghềnh để nhập vào biển khơi. Khả năng thích nghi, điều chỉnh ấy là khả năng của một sức khoẻ lành mạnh, xứng đáng cho một tuổi già lành mạnh, cho nên, không phải cứ chờ thật già mới viết cho tuổi chớm già, mà ngay giờ đây vừa gậm nhấm nó, vừa rình rập nó, quan sát nó và ghi lại, không phải nó chỉ là mình mà là của tất cả bạn bè chung quanh rồi sắp xếp lại, biết đâu mua vui cũng được một vài trống canh?.
Vậy, hỡi những người bạn yêu qúy của tôi, xin hãy vui với những dòng chữ chân tình này, và nếu có bực mình thì cứ tự nhủ làm gì có, hù doạ đó thôi…. Còn nếu có bắt gặp hình ảnh chính mình trong những dòng chữ này thì cũng hãy mỉm cười mà thứ lỗi…
Vì sáng hôm nay, một chút gió heo may đã về, những chiếc lá vàng đã rơi lác đác trên những con đường thành phố, một mùi gió bấc quen thuộc đã len vào giữa những hàng cây….
Trích Lời ngỏ Gío heo may đã về…
Tủm tỉm một mình
Trái tim không phải để suy nghĩ. Trái tim là để yêu thương. Khi trái tim nghĩ thì chắc cũng không nghĩ như khối óc. Trái tim có cách nghĩ riêng của mình mà nhiều khi khối óc không sao hiểu được. Thời đại của chúng ta, con người dùng khối óc nhiều quá, nhiều đến nỗi người ta luôn ở trong tình trạng muốn “điên cái đầu”. Và thực vậy. Bệnh tâm thần ngày càng phát triển, tự tử, ma túy, stress… ngày càng gia tăng trong một xã hội mà người ta luôn bị quay cuồng, luôn phải chạy đua với tốc độ, tuổi trẻ, nhan sắc, thành đạt… Có lẽ đã đến lúc thử nghe tiếng nói của trái tim. Một hôm, có chàng thi sĩ đi ngang qua vườn rào kia, giật mình thấy một bông bụp đỏ ở bờ giậu, cái bông bụp rất tầm thường như hàng ngày chàng vẫn thấy khi qua lại chốn này, bỗng nhiên như nở một nụ cười mầu nhiệm, rồi không chỉ cười, nó hát, và chàng thi sĩ chỉ còn biết sụp lạy, cúi đầu (*). Vâng, chàng đã nghe. Nghe không phải từ bông hoa kia mà từ trong trái tim mình. Và chàng sửng sốt. Mọi thứ như khác hẳn. Đã thoát ra, đã vượt ra, vượt qua… Người ta có thể nghĩ chàng thi sĩ chắc điên, có điều chàng biết rất rõ chàng đã nghe, đã thấy một điều kỳ lạ. Một thứ mật ngữ. Như anh chàng chèo đò của Herman Hesse, ngày ngày vẫn chèo đò đưa người qua sông, cho đến một hôm bỗng nghe được tiếng nói của dòng sông và từ đó chàng đã tự đưa mình qua sông, và đã vượt ra, vượt qua. Chúng ta bây giờ hình như có quá ít thì giờ để nghe tiếng nói của trái tim mình, dù chỉ cần nhấp con chuột trên vi tính thì đã nối trọn vòng trái đất, vậy mà người ta có vẻ ngày càng xa nhau hơn, xa với người và xa cả với mình. Một thi sĩ đã phải kêu lên: “… Không có thì giờ! Chim lấy đâu mà về tổ. Tôi lấy đâu mà làm thơ. Em lấy đâu mà đọc những bài thơ tôi sắp viết?…” (**). Tôi cũng vậy. Tôi cũng không có thì giờ. Quần quật. Tối tăm mặt mũi vì “trăm công ngàn việc”. Cho đến một hôm, hình như, có lẽ, một lần kia có một lúc hình như tôi cũng chợt nghe. Hình như thôi, không chắc, không dám. Ngẫm nghĩ rồi nghe ngóng. Nghiền ngẫm rồi ngập ngừng. Rồi bức xúc, phải viết ra cho khỏi quên, để lâu lâu còn coi lại một mình. Ba năm nghiền ngẫm, sáu tháng viết và hơn hai năm ngại ngần, thỉnh thoảng đọc và sửa, nhờ vài bạn thâm giao chỉ thêm cho, rồi tìm tòi, tham khảo, loay hoay… Tôi không phải là thi sĩ, không phải là tu sĩ, tôi chỉ là một bác sĩ, một người thầy thuốc, nên đôi khi phải hành nghề, phải giúp đỡ bạn bè, hàng xóm, kẻ nhức đầu người đau lưng…và trước hết là phải chữa bệnh cho chính mình. Có những lúc thuốc men chỉ chữa được cái đau mà không chữa được cái khổ, chữa được “triệu chứng” bên ngoài mà không chữa được “căn nguyên” sâu xa, từng từng lớp lớp bên trong. Tôi đành chia sẻ những điều tôi nghĩ, tôi cảm, tôi nghe. Có thể đúng. Có thể sai. Có thể không đúng không sai. Có khi hiệu quả, có khi không. Có người hạp mà có người dị ứng. Vậy nên nếu tình cờ mà đọc được những dòng này thì xin hiểu cho mà đừng trách. Nếu muốn, có thể tủm tỉm cười một mình. Cũng chẳng khoái ru?
TríchLời ngỏ Nghĩ Từ Trái Tim
(*) Thơ Quách Thoại (**) Thơ Nguyên Sa
TÁC PHẪM ĐỖ HỒNG NGỌC:
Thơ
Tình Người (1967)
Thơ Đỗ Nghê (1973)
Giữa hoàng hôn xưa (1993)
Vòng quanh (1997)
Thư cho bé sơ sinh & những bài thơ khác (2010)
Thơ Ngắn Đỗ Nghê (2017)
Tạp văn, Tùy bút:
Gió heo may đã về (1997)
Già ơi…Chào bạn! (1999)
Những người trẻ lạ lùng (2001)
Thầy thúôc & Bệnh nhân (2001)
Như ngàn thang thuốc bổ (2001)
Cành mai sân trước (tuyển tập, 2003)
Thư gởi người bận rộn (2005)
Khi người ta lớn (2007)
Như thị (2007)
Chẳng cũng khoái ru?(2008)
Nhớ đến một người (2011)
Thư gởi người bận rộn 2 (2011)
Ăn vóc học hay (2011)
Ghi chép lang thang (2014)
Một hôm gặp lại (2016)
Già sao cho sướng? (2015)
Về thu xếp lại (2019)
Biết ơn mình (2019)
Để Làm Gì (2020)
Buông (2022)
Phật Học
Nghĩ từ trái tim (về Tâm Kinh Bát Nhã, 2003)
Gươm báu trao tay (về kinh Kim Cang, 2008)
Handing down precious sword (bản dịch tiếng Anh, 2015)
Thấp thoáng lời Kinh (2012)
Thiền và Sức khỏe (2013)
Ngàn cánh sen xanh biếc (về kinh Pháp Hoa, 2014)
Cõi Phật đâu xa (về kinh Duy Ma Cật, 2016)
Thoảng Hương Sen (2018)
Tôi Học Phật (2023)
Y học phổ cập:
Những tật bệnh thông thường trong lứa tuổi học trò (1972)
Nói chuyện sức khỏe với tuổi mới lớn (1989)
Bệnh ở tuổi hoc trò (1990)
Viết cho Tuổi mới lớn (1995)
Với tuổi mười lăm (1997)
Bỗng nhiên mà họ lớn (2000)
Bác sĩ và những câu hỏi của tuổi mới lớn (2003)
Tuổi mới lớn (tuyển tập, 2005)
Khi người ta lớn (2011)
Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng (1974)
Chăm sóc Trẻ từ sơ sinh đến 3 tuổi (1978)
Làm sao để trẻ được khỏe mạnh và thông minh?
Những bệnh nguy hiểm thường gặp ở trẻ em
Săn sóc con em nơi xa thầy thuốc (1986)
Nuôi con (1988)
Sức khỏe trẻ em (1991)
Câu chuyện Sức khỏe (1996)
…………………………………………………………………………………………………
Đỗ Hồng Ngọc (bút hiệu Đỗ Nghê)
Sinh năm 1940 tại Phan Thiết (Thế-vì Khai sinh ghi 1943).
Quê nhà: Lagi-Hàm Tân- Bình Thuận.
Tốt nghiệp Tiến sĩ y khoa quốc gia, Y khoa Đại học đường Saigon, 1969
Bác sĩ chuyên khoa Nhi
Nguyên nội trú ủy nhiệm Bệnh viện Nhi đồng Sàigòn (1968-1969),
Trưởng phòng cấp cứu Nhi (1973-1975)
Trưởng khu Phòng khám Cấp Cứu BV Nhi Đồng 1 Tp.HCM (từ 1975-1985)
Giám đốc Trung tâm Truyền thông – Giáo dục Sức khỏe Tp.HCM (1985-2005)
Tu nghiệp Y tế công cộng tại Đại học Harvard Hoa Kỳ (1993)
và Giáo dục sức khỏe tại CFES, Pháp (1997).
Giảng viên thỉnh giảng Bộ môn Nhi, Đại học Y dựơc TP.HCM (1981-1995)
Trưởng Bộ môn Khoa học hành vi & Giáo dục sức khỏe, Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thach từ 1995-2008
Trưởng Bộ môn Y đức- Khoa học hành vi, Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch, Tp.HCM 2008-2016
Cố vấn Bộ môn Y Đức – Khoa học hành vi Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch, TP.HCM.
Hiện nghỉ hưu.
…………………………………………………………………………………
Đã cộng tác với các báo:
Bách khoa, Mai, Tình Thương, Ý thức, Tuổi Ngọc, Mây Hồng…
Tuổi trẻ, Phụ nữ, Thanh niên, Mực Tím, Áo trắng, Doanh nhân Saigon cuối tuần, Sài gòn Tiếp thị, Kiến thức ngày nay, Văn hóa Phật giáo, Giác Ngộ, Từ Quang, Liễu Quán…
Phụ trách trang: “Phòng mạch Mực Tím”, báo Mực Tím (1989-2002); “Thư gởi người bận rộn” báo Doanh nhân Saigon Cuối tuần (2003-2004), và “Gia đình Vui khỏe” báo Phụ Nữ Tp.HCM (từ 2008-2010).
Liên hệ:
Email: dohongngocbs@gmail.com
Xin chào bác sĩ,
Con sống ở nước ngoài và là một độc giả trung thành của bác sĩ. Sách của bác giúp con giải đáp được nhiều câu hỏi mà mình gặp phải trong cuộc sống. Con đọc rất nhiều, từ Thư cho người bận rộn tới Lõm bõm học Phật, Già sao cho sướng rồi Viết cho các bà mẹ sinh con đầu lòng và giờ là Để làm gì. Con cũng theo dõi nhiều video của bác sĩ trên Youtube. Hiện tại con đang ở Sài Gòn. Bác sĩ cho con hỏi là sắp tới bác có buổi nói chuyện nào ở đây không ạ? Con rất muốn một lần gặp bác ngoài đời thực.
Con cảm ơn bác nhiều.
Cảm ơn duythao. Khi nào có buổi Trò chuyện ở đâu sẽ thông báo nhé.
Kính gởi Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc
Tôi, Không Lạc. Hôm nay lại được đọc bài Cười của Bác Sĩ. Bài nào của Bác Sĩ cũng hay lắm, rất bổ ích cho cộc sống đầy “sô bồ” này ! Mấy tuần trước , tôi có gởi tặng Bác Sĩ bài thơ CHU DỊCH. Hôm nay xin phép được tặng Bác Sĩ một bài thơ nữa ‘NỤ CƯỜI’. Bác Sĩ đọc chơi cho vui nhá !
Sanjose
ngày 15, tháng 9 năm 2021
Knh
Không Lạc
NỤ CƯỜI
Kính tặng Bác Sï Đỗ Hồng Ngọc
Mỗi ngày nên nở NỤ CƯỜI
HOA CƯỜI tiết chất mật vui, diệt buồn
HƯƠNG CƯỜI thoãng mùi thân thương
Làm tan nát cả vấn vương khổ sầu
CHẤT BUỒN gấm nhậm từ lâu
Cũng phải tan rã bởi MÀU CƯỜI tươi
Mỗi ngày nên nở NỤ CƯỜI
CƯỜI đi ! bạn sẽ thấy đời vui ghê !
Có luồng kinh mạch đi về
Tận cùng trong não, cận kề kế TÂM
Khi CƯỜI Tâm sẽ âm thầm
Mở toang cánh cửa, lộ mầm vui tươi
SẮC CƯỜI lá ánh mắt ngời
Làm làn da thẳng, bởi nụ CƯỜI tươi
Đây chỉ là Nụ Cười Đời
Mà còn được vậy, mặt tươi vui liền !
Nều tập được Nụ Cười Thiền
Tâm ta sẽ được toàn miền thảnh thơi
Hãy CƯỜI đi, bạn bè ơi !
Để cho mình thấy cuộc đời còn vui !!!
Viết xong đúng 4 giờ sáng
1//9/2021
Không Lạc
Xin bác cho hỏi là muốn mua bộ sách của bác thì mua ở đâu đầy đủ nhất ạ.
Xin cám ơn bác rất nhiều
Bạn có thể mua ở:
1) Nhà Xuất bản Tổng hợp Tp.HCM, 62 Nguyễn Thị Minh Khai Q1.
2) Phương Nam Book, 940 Đường 3/2 Phường 15 Quận 11.
3) Đường Sách TP.HCM, đường Nguyễn Văn Bình, gần Nhà thờ Đức Bà.
4) Mua trên mạng.
Gió Bấc
Đi giữa Sài Gòn
Phố nhà cao ngất
Hoa nở rực vàng
Mà không thấy Tết
Một sáng về quê
Chợt nghe gió bấc
Ơ hay xuân về
Vỡ òa ngực biếc.
Đỗ Hồng Ngọc
Gửi anh Đỗ Hồng Ngọc bài thơ Tết của anh (VuTrongQuang)
Kính chào bác sĩ, em là một người ngoại đạo của ngành y, vậy mà cũng lọ mọ trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe được hơn 8 năm rồi. Nay em đang có một nhiệm vụ liên quan đến việc sắp xếp các thông tin sức khỏe sao cho có ích cho cả thầy thuốc lẫn bệnh nhân. Trước là để bác sĩ chăm sóc bệnh nhân hiệu quả hơn, sau là để bệnh nhân tự chăm sóc mình đúng hướng hơn. Em ở SG và từ lâu đã mong được làm quen và mong được bác sĩ góp ý cho con đường trước mắt. Xin bác sĩ lúc nào tiện, bớt chút thời gian cho em được gặp gỡ.
Cảm ơn em. Tôi rất tiếc lúc này đã quá già (U90 rồi), quên nhiều lắm, không thể giúp em được gi.
Con chào bác sĩ ĐHN. Con tên Trung, quê ở Phan Rí Cửa – Tuy Phong – Bình Thuận. Tuổi thơ con được biết đến BS qua mục BS Mê Con Nít trên báo Mực Tím nhưng do còn nhỏ nên ấn tượng không sâu sắc lắm. Ngày nay nhờ ba vợ con mà con được biết đến BS nhiều hơn qua các bài viết và các đầu sách.
Ba vợ con năm nay đã 80 tuổi, ông nhờ con tìm rất nhiều sách của BS để “đọc cho kịp”. Đến nay con đã tìm gần hết, duy chỉ có cuốn “Nhớ đến một người” con tìm mãi mà không có. BS có thể hướng dẫn giúp con hiện nơi nào còn bán quyển này, hoặc sách cũ cũng được ạ.
Con cảm ơn bác sĩ nhiều.
1) Tôi không phải là Bs Mê Con Nít trên báo Mực Tím, tôi chỉ phụ trách Mục Phòng Mạch Mực Tím của báo này trong hơn 10 năm. Mỗi 2 tuần có một trang Phòng Mạch Mực Tím để trả lời thắc mắc của các bạn tuổi mới lớn.
2) “Nhớ đến một người” không còn tái bản nữa, nhưng có cuốn ÁO XƯA DÙ NHÀU, cũng gồm đa số các tác giả đã được nhắc đến trong Nhớ đến một người. Con có thể mua ở các nhà sách hoặc trên mạng (online) cho Ba con “đọc cho kịp” nha.
Cảm ơn Trần Công Trung.
ĐHN
Con chào Thầy.
Gần 10 năm rồi mới có dịp quanh lại trang web này của Thầy ạ. Con học khóa Y2005 trường Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch. Con mới về lại Việt Nam vài tháng nay. Nay tình cờ có cô bạn giáo viên nhờ giới thiệu trang web hoặc sách hay, đáng tin cậy để chăm sóc bé sơ sinh, nên con mới quay lại trang của Thầy. Con rất mừng vì bài viết mới nhất là tháng 5/2024.
Con chúc Thầy nhiều sức khỏe và duy trì trang web này liên tục để sinh lợi cho các mẹ có con đầu lòng, con nhỏ cho đến người già “nhiều cấp độ”.
Nếu có may mắn, con mong được gặp mặt offline với Thầy ạ.
Thầy cũng mong có dịp gặp con và các bạn.