Cảm Ơn Em Học Trò Yêu Quý
“Không ai nghèo đến nỗi không có gì để cho. Không ai giàu đến nỗi không cần gì được tặng!”. Câu nói đó là mặt trời chiếu sáng / trái tim người hơn vạn vạn pho Kinh!
Tôi đọc bài luận của em, tôi thật sự giật mình; tôi không tin…em thông minh như vậy! Em nhìn thấy…cái gì ai cũng thấy / nhưng xưa nay chưa ai thốt nên lời!
Dĩ nhiên chúng ta chung một mặt trời. Dĩ nhiên chúng ta chung một vầng minh nguyệt. Người ta không nói không phải vì người ta không biết, chỉ “cảm thông” thôi nên thế giới im thinh!
Mỗi buổi sáng, người ta đón bình minh, mỗi buổi chiều đinh ninh ngày chạng vạng. Sống là sống, tự nhiên và bình thản…nếu “vô thường” là tại Tham, Sân, Si!
…cho nên mới có chữ Từ Bi! Cho nên người ta mới kêu gọi đến lòng Bác Ái! Tấm huy chương nào cũng có bề trái, cầm săm soi…nó là tấm huy chương!
Con người ở thế gian / giàu nghèo không phân biệt / ai có lòng tha thiết / đến cõi đời, người đó đáng tôn vinh!
Tôi cảm ơn em yêu quý của tôi – không biết lời nào tỏ bày trọn vẹn. Em chỉ cho tôi thấy trên đời có điểm hẹn: Chỗ Loài Người Sống Để Yêu Thương!
Có nhà tỷ phú sinh đầu lòng đứa con, vợ chồng cho thiên hạ chín mươi chín phần trăm gia tài, giữ lại một – ông bà sợ mai mốt con mình nghèo, dốt, nó cũng có gì để kiếm cách sinh nhai…
Em là đứa học trò có một-không-hai, em phát biểu câu chưa ai nói! Em không kêu không gọi, tiếng trái tim em trời đất chắc đã nghe!
Tôi cảm ơn, tôi còn có một quê, tôi sẽ trở về nhìn em cấy lúa. Tôi sẽ nhìn theo bước chân em hoa nở, thế gian này đầy ắp Niềm Vui!
Trần Vấn Lệ

Cám ơn thi sĩ Trần Vấn Lệ đã đọc vài dòng ghi lại buổi chuyên đề của Hội Quán Các Bà Mẹ và có bài thơ thật đẹp:
Chuyên đề: ” Cho- Nhận & Lòng Biết Ơn”
Không ai nghèo đến mức không có gì để cho đi. Không ai giàu đến mức không cần nhận bất cứ điều gì từ người khác…
Một không gian dễ thương, mát mẻ, sáng CN rộn ràng hơn với tiếng cười con trẻ, là mua bán những nông sản sạch, những sản phẩm handmade, những tà áo dài xinh xắn; có cả những cuốn sách hay món đồ chơi không còn dùng nữa với mong muốn góp thêm chút quà cho các bạn nhỏ khó khăn.
Cũng có cả những bàn hướng dẫn các bạn nhỏ vẽ tranh, tô màu, xếp túi xách, làm hoa vải, cắm hoa…
Và các ba, các mẹ còn được chia sẻ với nhau một chuyên đề Cho – Nhận & Lòng biết ơn.
Cảm ơn người bạn rất cũ mà luôn luôn mới trong lòng mình – nồng ấm và trẻ trung như hồi tụi mình học lớp Đệ Thất. Ngọc à, mình nhớ có một ngày nào đó, mình đứng ở đầu con hẻm nhà bạn, ngó qua chúng cư Nguyễn Thiện Thuật chờ chị Lý, chị Lê, không quen bạn mà quen mình, mình đưa cho hai chị ấy món quà mình mua ở Lái Thiêu: trái mãn cầu xiêm. Mình không nói gì nhưng thấy hai chị ấy rất cảm động. Hơn ba mươi năm rồi, kể từ 1985, không biết bây giờ, cảnh và người ra sao…Trái mãn cầu, mình mong ai cũng nghĩ: cầu mong chi cũng trọn vẹn. Hồi đó, mình te tua mà mình vẫn có chút đường xa đem về, hồi đó hai chị ấy giàu đón nhận quà của mình…và Sài Gòn đẹp ơi! Nay mai mình về, mình mà còn gặp được cố nhân, mình sẽ trao tận tay hộp kẹo chocolat, chắc hai chị ấy cười? Và bạn, món quà gì nhỉ? Quà Bình nhen? Sắp tới Noel, gửi qua Thái Bình Dương, bàn tay mình nồng ấm…như ngày xưa! Chúc bạn và cả nhà Vui! Joyeux Noel! Merry Christmas!
Mình tào lao hết biết! Bạn có ghét mình không, comment chi mà…bơ vơ!