Vài cảm nghĩ của Sinh viên trong buổi Hội thảo về Y Đức
Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch, Tp.HCM (24.6.2015)
NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM Y6
TỔ 12 LỚP Y2009A
(Duong Phi Nguyen)
Hoa phượng đỏ đã nở rộ trên những tán cây, những cơn mưa đầu hè chợt đến rồi chợt đi trong những buổi chiều vắng lặng. Những sinh viên Y khoa đã và đang trải qua những tháng ngày ôn thi Tốt Nghiệp và cả kỳ thi sau Đại học đều biết SV Y6 không có mùa hè.
Lịch thi căng thẳng, bài vở chất đống…Ngẫm nhìn lại dù đã được tôi luyện, đương đầu với mọi khó khăn, trở ngại trong suốt 6 năm học qua. Ấy vậy chúng tôi vẫn sợ.
Bầu không khi căng thẳng ấy ắt hẳn vẫn bao trùm lên những cái đầu đang nhồi nhét kiến thức…Cho đến khi chúng tôi nhận được thông tin tham gia vào buổi Seminar với chủ đề Y đức ngày hôm nay. Có thể xem như một cột mốc, một trạm dừng để chúng tôi tạm nghỉ một chút, để cảm nhận, suy nghĩ hay đơn giản chỉ là dành một thoáng để lắng lòng mình lại, để nhìn về con đường mà chúng tôi trải qua từ khi rời khỏi ngôi trường trung học phổ thông của mình, để bước qua cái tuổi 18 đẹp nhất cuộc đời vào ngưỡng cửa giảng đường đại học.
Bước lên một lớp Y cao hơn là thêm một trách nhiệm lớn, và bước lên năm thứ 6 chúng tôi biết rằng mình cần phải học tập thật tốt. Những kiến thức lý thuyết lẫn lâm sàng của cả 5 năm trước đang dần gắn kết lại với nhau thành một khối thống nhất. Không còn là cách học ghi chép, thuộc lòng mà cần biết cách đặt vấn đề, tự suy luận để hiểu tường tận nguồn gốc của những kiến thức mình tiếp nhận. Có những vấn đề mà chúng tôi phải dành nhiều thời gian trong thư viện để đọc các sách Y của các trường khác, tham khảo những Y văn kinh điển, những cuốn sách gối đầu trong giới Y khoa. Hòa mình vào thế giới lý thuyết, nhưng lâm sàng với những kỹ năng và cả những kiến thức lại khác nhiều với những kiến thức trên giảng đường. Chúng tôi phải học từ những người thầy, những thầy thuốc và trong đó có cả những “người thầy” rất đặc biệt- những bệnh nhân của mình…
Là một sinh viên năm thứ 6, chúng tôi đã tiếp xúc nhiều với bệnh nhân để học để hỏi. Qua đó, chúng tôi biết được rằng, mỗi bệnh nhân mà mình gặp đều có những hoàn cảnh riêng, những nỗi niềm riêng. Và chúng tôi học được từ họ những bài học đối nhân xử thế. Tôi sẽ không bao giờ quên được khi thấy những bệnh nhân giúp đỡ nhau, cùng nhau chăm sóc cho một bệnh nhân nằm viện một mình không ai thăm nuôi. Họ san sẻ nhau từng chén cháo. Những người nhà bệnh nhân dìu bệnh nhân đơn độc ấy đi lại. Hay có chăng tôi phải nén lòng lại khi được nghe những tâm sự, được lau những giọt nước mắt của một bà cụ khi đi thực tập Ngoại khoa. Vết mổ trên thành bụng bị bong ra và vì thận trọng các bác sĩ chưa thể đóng vết mổ lại để theo dõi thêm. Gia cảnh khó khăn nhưng không nhờ cậy con cháu được, mỗi ngày tôi lại thấy bà đau đớn trong những lúc thay băng. Những giọt Betadine sát khuẩn vô tình hay những giọt nước mắt đầy cảm động. Một khoảnh khắc mà sinh viên chúng tôi phải chạnh lòng…Những “người thầy” đó đã dạy tôi biết làm một người thầy thuốc giỏi đã là khó, nhưng là một “lương y như từ mẫu” còn khó hơn gấp nhiều nhiều lần nữa.
Là một sinh viên năm thứ 6, tôi đã đi được hết quãng đường dài 6 năm học Y, đã trải qua những ngày buổi sáng thực tập ở bệnh viện, rồi trưa về giảng đường. Gắn bó cùng những đêm tối đi trực. Thỉnh thoảng, có những lúc đêm hôm trước trực cấp cứu thì ngày hôm sau phải đi thi…Nhiều lúc chúng tôi cảm thấy mỏi mệt với áp lực thi cử, rồi thoáng chốc lại suy ngẫm về cái nhìn của xã hội, những bài viết về y đức thỉnh thoảng được đăng lên các mặt báo, đôi lúc có những cái nhìn quá khắt khe với các bác sĩ, với ngành Y mà chúng tôi đang theo học. Những sự khó khăn khi giao tiếp với bệnh nhân, họ không muốn trả lời, họ không muốn cho khám, chúng tôi hiểu họ, hiểu những dòng chữ trên các mặt báo kia nhưng sao vẫn thấy buồn…đôi lúc, tự hỏi rằng, có chọn lầm đường, một con đường quá dài, quá vất vả (…).
Cuộc sống của một sinh viên y tuy nhiều vất vả nhưng thật đặc biệt. Vì có ngành học nào mà chúng tôi được học nhiều kiến thức, được tiếp xúc với nhiều mảnh đời khác nhau và trưởng thành trong suy nghĩ như ngành y, chúng tôi biết ơn ngành y và cuộc đời sinh viên của mình về điều đó! Sẽ có những lúc chùn bước và những phút giây dao động nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc, chắc chắn là như vậy vì bên cạnh chúng tôi có bạn bè, có gia đình luôn động viên và có những “người thầy”. Đó là động lực để chúng tôi không bao giờ rời bỏ ước mơ và con đường của mình./.
(DPN)
Ghi chú: Download hay xem slide trực tuyến “Đôi điều về Y Đức”
Đây là phần chuẩn bị của thầy Đỗ Hồng Ngọc để trình bày trong Hội thảo Y đức cho SV Y6 nhưng vì không đủ thời gian, nên nay theo yêu cầu của các bạn SV, thầy đưa các Slides này lên www.dohongngoc.com/web/ để các em tham khảo.
Môn Y đức tại Đại học y khoa Phạm Ngọc Thạch được giảng dạy cho SVYK vào năm thứ Nhất, năm thứ Tư, và ở Hội thảo này là dịp để nhắc lại, để đừng quên khi ra trường.
Trân trọng,
Đỗ Hồng Ngọc.
Trả lời